Sau 1975, tôi cũng như nhiều người khác tìm đường vượt biên, nhưng lần nào khi tôi ngỏ ý với Sư-Phụ của mình, thì đều bị Ổng thản nhiên nói: “Nhà ngươi không vượt biển được đâu!.” Tôi nghe thì nghe, nhưng bản tánh tôi lúc nào cũng “Tận nhân lực trước cái đã, Thiên mạng...tính sau”, vì thế một hôm, chuyện vượt biên bị bể, tôi chạy toán loạn từ Vũng Tàu về
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chùa Tứ Phương Tăng - phần 1 Chùa Tứ Phương Tăng – phần 1Sau 1975, tôi cũng như nhiều người khác tìm đường vượt biên, nhưng lần nào khi tôingỏ ý với Sư-Phụ của mình, thì đều bị Ổng thản nhiên nói: “Nhà ngươi không vượtbiển được đâu!.” Tôi nghe thì nghe, nhưng bản tánh tôi lúc nào cũng “Tận nhân lựctrước cái đã, Thiên mạng...tính sau”, vì thế một hôm, chuyện vượt biên bị bể, tôi chạytoán loạn từ Vũng Tàu về, trong túi chỉ còn có 7$, và 1 bộ đồ dính da!, đến Biên Hoà,tôi hay tin có 1 đệ-tử của mình ở Cần Thơ vừa chạy lên kiếm tôi xuống đi chung chiếcghe của nó. Thời giờ cấp bách, tôi không thể ghé về nhà mình được, nên tôi đi thẳng raXa-Cảng Miền Tây, và nghĩ rằng với 7$, tôi đủ tiền xuống đến Cần Thơ. Đến Xa Cảng Miền Tây lúc hơn 11 giờ tối, khi leo lên thùng sau của 1 chiếc xehàng, chú lơ xe trẻ tuổi nói: “Đi Cần Thơ là 10$” Tôi năn nỉ nói là tôi còn có 7$, xincho quá giang, thì chú lơ đáp: “7$ thì đi tới Vĩnh-Long thôi”. Tôi thấy khuya, chỉ có mỗimột xe, nên lẳng lặng ngồi yên, vì nghĩ rằng từ Vĩnh Long về Cần Thơ chỉ có 30km,đến Vĩnh Long, mình năn nỉ chắc họ sẽ cho quá giang qua Cần Thơ. Không ngờ trongxe chật khách, vậy mà đến Vĩnh Long, chú lơ xe vẫn nhớ đến tôi, chú nói: “Ê cha nội,tới Vĩnh Long rồi, xuống đi!” Tôi vừa mở miệng năn nỉ, thì bất ngờ, chú ta chụp lấycái túi của tôi rồi quăng xuống đất. Tôi thấy lòng đau quặn thắt, không phải vì mình bịtừ chối, nhưng tôi đau cho cái tâm-bất-nhẫn của chú lơ trẻ tuổi đó. Và tôi không còncách nào hơn là leo xuống xe để nhặt lấy cái túi xách, trong đó chỉ có cái khăn, bànchải và cuốn Kinh- “Phép Mật” của Môn pháị Tôi không quen 1 ai ở Vĩnh Long, trong túi không có 1$, và đứng ở ngả ba lộ tẻ lúchơn 2 giờ sáng, cái giờ dễ bị Công-An xét hỏi và bắt, trong người tôi lại không có 1miếng giấy tờ tuỳ thân nào, tôi nghĩ cách hay nhất là đi lủi ra ngoại ô, tránh ánh đènkhu phố chợ cho yên thân. Trời tối đen như mực, tôi không biết Vĩnh Long, nên cứ lầmlũi đi bừa trong bóng tối, mà không biết sẽ đi đâụ Đến khi tôi thấy trước mặt mình là 1mái Chùa, bóng ngói cong in lờ mờ trên nền trời đen thẳm, bên trong có ánh đèn dầuleo lét, tôi gõ cửa, thì 1 Sư Cô già ra mở cửa, tôi nói mình lỡ đường xin tá túc qua đêm,Sư Cô liền mời tôi vào,và ân cần hỏi tôi có đói không? cô dọn cơm cho ăn. Cả 2 ngàylăn lộn từ Vũng Tàu về, nên tôi xin phép tắm rửa trước rồi vào lễ Phật xong mới ăncơm. Khi ngồi vào bàn ăn, lúc đó tôi mới nhớ là 2 ngày qua mà tôi chỉ ăn có 1 dĩa cơm ởbến xe, bây giờ đói run cả taỵ Nhưng có 1 điều rất lạ, mà chính tôi cũng không hiểuđược! vì vừa cầm đũa trên tay, tự nhiên tôi hỏi: “Thầy của Sư Cô đi lâu chưả” Sư Côcũng đáp: “Ổng mới đi” “Vậy chớ... “Bửu Bối” của ổng để đâủ” Lúc này Sư Cô mớinhìn tôi chăm chằm và nói: “Chú em ở đâu tới đây, xin ngủ, tôi cho ngủ, tôi còn cho ănnữa, đói thì lo ăn đi, sao chú em hỏi bửu bối này bửu bối nọ làm chỉ” Tôi không biếttại sao, lại hỏi tiếp, câu hỏi đường-đột, vôđuyên, vô-nghĩa và gần như là...mấy dậy!“Tui muốn hỏi Sư Cô là 3 cái bửu bối của thầy Cô để đâu mà?” Sư Cô vẫn nhìn tôichằm chằm và hỏi lại: “ Chú em nói cái gì vậỷ tui hổng hiểu!” “Thì tui nói 3 cái bửu bối của ông Thầy chứ nói cái gì mà Sư Cô hổng hiểủ Cô đểđâu lấy ra cho tui đi!” Đến lúc này thì Bà Sư Cô mới nở 1 nụ cười làm khuôn mặt giànua của Bà tươi hẳn lên, Bà nói: “À phải rồi, đúng rồi, hồi trước khi đi, Thầy tui códặn, bao giờ, nửa đêm khuya, có chú em nào đến hỏi bửu bối, thì đưa ra cho chú, thôichú em lo ăn cơm đi, để tui vô lấy bửu bối chọ” Khi Sư Cô cầm cây đèn đi khuất vàophòng trong, tôi mới bắt đầu ăn cơm và vừa nhai cơm vừa suy nghĩ, ngạc nhiên chochính mình, lối nói chuyện của tôi vừa qua thật là lạ, đó hoàn toàn không phải cungcách của mình!, dường như ai đó...đã dùng miệng của tôi mà nói vậy! Ai là người cóthể qua được phép Hộ-Pháp của tôi để nhập vào tôỉ và “bửu bối!”, chà chà, từ này tôiđọc thuở nhỏ trong sách truyện rất xưa, thời nay làm gì có bửu bối!, mà bửu bối là cáigì mới được chứ? thiệt là...lãng nhách! Khi tôi ăn cơm xong thì Sư Cô đem lại cho tôi 1 bọc nylon trắng, cô nói: “Nè, cả 3cái Thầy để ở trỏng, chú em lấy đi, tui cũng không biết cái gì nữa” Tôi nóng lòng địnhmở ra xem, thì Sư Cô xua tay nói: “Chú em khoan mở, chờ tui đi ngủ cái đã, chú uốngnước xong chừng nào muốn ngủ thì cái bộ ván ngựa ở đàng kia kìa, tui soạn mùngchiếu sẵn cho chú, thôi bây giờ tui đi ngủ đâỵ” “Khoan, Sư Cô!, cho tui hỏi vậy chứChùa này tên gì, và Thầy của Sư Cô Pháp Danh là gì, ổng đi khỏi chùa bao lâu rồỉ”“Chùa này là Chùa Tứ Phưong Tăng, thường có nhiều Sư ở khắp nơi tới lắm, tốp nàytới rồi lớp khác đi, tui không để ý...còn Thầy tui đi 3 năm rồi, ổng lẹ lắm, mới hômqua bên Xiêm, bữa nay lại về chùa, bữa sau lại đi Xiêm...ổng đi đi về về hoài à, màổng có dặn là hổng cho chú em biết Pháp Danh của ổng. Thôi để tui vô ngủ, mệt quárồị” Nói xong Sư Cô lọm khọm đi ngủ, tôi không dám phiền Bà nữa nên lặngthinh....Tôi mở cái bọc bửu bối ra, ...