Gió heo may đã về... là tựa cuốn sách do bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc viết riêng cho tuổi “chớm già”. Nhưng có lẽ thuở ra mắt cuốn sách, nhân loại chưa chứng kiến tình trạng “biến đổi khí hậu” như hôm nay. Có khi phải đề nghị bác Ngọc đổi thành “Gió heo may... ập về!” vì mọi thứ bây giờ đã khác rõ, ào ào, dồn dập, cấp tập, thoắt một cái là già ngay, chẳng chớm chiếc gì cả! Trước tết, đôi trai gái phóng xe ngang qua, một đứa gào lên: ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chứng cận thị Chứng cận thịGió heo may đã về... là tựa cuốn sách do bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc viết riêng cho tuổi“chớm già”. Nhưng có lẽ thuở ra mắt cuốn sách, nhân loại chưa chứng kiến tìnhtrạng “biến đổi khí hậu” như hôm nay.Có khi phải đề nghị bác Ngọc đổi thành “Gió heo may... ập về!” vì mọi thứ bây giờđã khác rõ, ào ào, dồn dập, cấp tập, thoắt một cái là già ngay, chẳng chớm chiếc gìcả!Trước tết, đôi trai gái phóng xe ngang qua, một đứa gào lên: “Gạt chống xe lên bốơi!”. Hai tiếng “bố ơi” hạ gục tôi tức khắc. Tết ấy chẳng còn là tết nữa, bởi từ đótôi thấy mình đã chuyển lên hàng lão: khắp thế giới gọi ta bằng chú, bằng bác,thậm chí có kẻ “giết người không gươm” khi bô bô “ông ơi, ông ơi!”. Cứ mỗi lầnthấy các em gái nhìn ta đăm đăm để lựa chữ thưa cho phải phép, ta như kẻ chết rồimà chưa chôn...Trước, ta hùng hồn tuyên bố “không bao giờ đổi trắng thay đen”. Nay, ta len lén đinhuộm tóc mỗi tháng (mà khổ, giá còn đủ tóc để mà nhuộm).Khi cái già ập đến, nỗi sợ chết chạy liền theo. Trong bốn bước sinh, lão, bệnh, tửcủa đời người, khoảng cách “sinh - lão” xem ra còn có chỗ cho ta thong dong,nhưng đến thời đoạn “lão - bệnh - tử”, độ dài ba bước này xem chừng lại “ngắnchẳng tày gang”... Nghĩ đến cái cảnh phải lìa đời, xa vợ con, xa bồ bịch, bạn bè,bao nhiêu khao khát chưa thỏa, bao nhiêu toan tính chưa xong, hồn không biết cóbay lên thiên đàng hay lại sa xuống hỏa ngục, thiệt là... sợ muốn chết!Ai là người sợ chết hơn ai? Người quyền lực hay hạng giàu có, kẻ tài giỏi hayngười danh tiếng? Chắc hẳn vua chúa phải đứng đầu danh sách bình chọn vì đó làloại người cho phép mình có quyền đáng sống nhất!Vậy mà theo một thống kê của các nhà nghiên cứu Trung Quốc, xét trong 494 vị đếvà vương, tính từ lúc Tần Doanh Chính lên ngôi lập triều vào năm 221 TCN đếnkhi Phổ Nghi thoái vị, nhà Thanh cáo chung vào năm 1911, trừ đi 73 vị không thậtsự lên ngôi mà chỉ được truy tôn sau khi qua đời, không tính những vị băng hà vìlý do không tự nhiên như tai nạn, bị đầu độc, bị ám sát... thì chỉ có 12 vị là sốngđược đến tuổi 70 trở lên.Gần 1/3 nhà vua chết ở tuổi 20-40, và 1/3 khác chết ở tuổi 41-60. Tuổi thọ bìnhquân của các đấng chí tôn là 43 năm. Trong khi đó, các tăng sĩ Phật giáo TrungQuốc sống trung bình đến 77 năm, trong đó 31% vị sống đến hơn 80 tuổi và hầunhư không có vị nào chết dưới tuổi 50.Trong số những kẻ “tham sống sợ chết” ấy, Tần Thủy Hoàng được xem là số một,bất kể tiền của, địa lý, thời gian hay nhân lực, cứ nghe nói nơi đâu có thuật bất tử,có thuốc trường sinh là cử người tìm đến! Nên mới bị bọn Từ Phúc lừa bịp đến mấtcả chì lẫn chài, làm bia miệng cho đời sau.Cứ nhìn lên đỉnh Olympus của thần Zeus, chẳng phải các nam thần nữ thần bày đủtrò lắm chiêu hành hạ nhân loại trần gian cũng bởi vì sự nhàm chán của một cuộcsống không có kết thúc đó sao?Giả sử Tần Thủy Hoàng lúc này vẫn còn sống, lão sẽ được 259 (TCN) + 2012 =2.271 tuổi! Không có ký ức thì không có tương lai, nhưng với một quá khứ khổnglồ như thế, làm sao một con người có thể cất bước đi về phía trước? Nếu hôm naylão vận quần jean áo pull, dùng iPad, nghe iPhone, chơi game, đánh golf, lướt web,có tài khoản Facebook, ăn fast food... hẳn lão phải tự lột xác hàng vài trăm lần đểbiết từ bỏ những thứ cũ kỹ lạc hậu, tiếp nhận những thứ tiến bộ đổi mới.Nhưng cái gì buộc lão phải tự lột xác để phủ định của phủ định được thực hiệntrong sự bất tử? Nếu lão không tự thay đổi thì xã hội có buộc lão thay đổi? Và mộtxã hội gồm những con người bất tử thì có cần động lực đổi thay? Hay rốt cuộc lãovẫn là một ông vua của thời đại chuyên chế ăn sống giữa thế kỷ 21, hoặc một kẻđiên không phân biệt thực hư, sau trước trong vĩnh viễn của trục thời gian?Cuồng vọng bất tử xem ra là kết quả của một thị lực kém: tầm nhìn chỉ ở mức vàitrăm năm. Nếu phóng tầm mắt theo đơn vị thiên niên kỷ sẽ thấy sự chết là cầnthiết, là tất yếu, thậm chí hạnh phúc, cho con người và cho xã hội.Niềm tin về một thứ bất biến, vĩnh cửu, trường tồn, vô tận... đều do chứng cận thịmà ra! Những ai thật sự nhìn xa trông rộng lại nhận rõ hơn bao giờ hết cái tích tắc,cái có đó mất đó, cái hữu hạn mong manh, không chỉ của thân xác, của kiếp ngườimà còn của muôn vàn những hư vinh, tham vọng, ảo cuồng dù là của những quyềnnăng mạnh mẽ nhất! ...