Anh Dương, giơ tay ra nào!Dương phân vân:- Để làm gì cơ?- Thì anh cứ xòe tay ra đi.Dương ngập ngừng giơ tay.uyền dúi chiếc phong bì dày cộm vào tay anh.Đêm nay trăng lên sớm, dưới ánh trăng những ngón tay của Tuyền dường như trắng hơn, đẹp hơn. Dương muốn nắm lấy những ngón tay trắng ngần ấy, nhưng rồi anh không dám.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chúng mình chẳng bao giờChúng mình chẳng bao giờ...Anh Dương, giơ tay ra nào!Dương phân vân:- Để làm gì cơ?- Thì anh cứ xòe tay ra đi.Dương ngập ngừng giơ tay.Tuyền dúi chiếc phong bì dày cộm vào tay anh.Đêm nay trăng lên sớm, dưới ánh trăng những ngón tay của Tuyền dường nhưtrắng hơn, đẹp hơn.Dương muốn nắm lấy những ngón tay trắng ngần ấy, nhưng rồi anh không dám.Anh đứng yên, cố nén những cảm xúc đang trào dâng trong lòng. Dương lắp bắp:- Nhưng mà ... em đưa cho anh cái gì thế này?- Tiền lương dạy bổ túc văn hóa của em đấy. Anh cầm lấy mai mua thuốc cho mẹanh nhé!Nói chưa dứt câu Tuyền đã ù té chạy.Trước mắt Dương là một suối tóc dài óng mượt, mùi lá bưởi, hương nhu phả vàomặt Dương làm anh ngây ngất. Dương giơ tay định nắm lấy mớ tóc để giữ Tuyềnlại, nhưng khi cảm giác mát dịu từ làn tóc truyền vào tay thì như đụng phải lửa,anh vội rụt tay lại.Khi anh hoàn toàn trấn tĩnh được thì Tuyền đã đi xa.Hôm nay ngày 26/3, trường tổ chức kỷ niệm ngày thành lập Đoàn. Mãi đến khuyabuổi liên hoan văn nghệ mới kết thúc. Dương lầm lũi cắm cúi đi trên con đườnglàng. dường như anh không biết có ai xung quanh, Tuyền cố đi nhanh để bắt kịpDương, khi đến gần cô gọi:- Anh Dương!Tiếng gọi của Tuyền làm Dương giật mình, anh dừng lại:- À, em đấy à?- Anh làm sao mà như người mất hồn vậy? Mấy hôm nay sao anh cứ lẩn trốn em?Dương ậm ừ trong miệng, quay nhìn ra phía bờ sông để tránh cặp mắt của Tuyền.- Thế lúc chiều anh đăng ký nguyện vọng đi đâu?- Đi bộ đội- Thế anh không thích vào Đại Học nữa à?- Vào đại học là mơ ước của anh và cũng là ước nguyện của mẹ. Nhưng anh phảinhập ngũ như mọi người thôi- Làm sao anh lại cứ phải theo đuôi mọi người? Tìm một chỗ đứng hợp với trìnhđộ khả năng của mình để có thể cống hiến thật nhiều cho xã hội đâu phải là xấuphải không anh? Em vẫn tin rằng chỗ đứng của chúng mình là giảng đường của cáctrường đại học cơ! Lòng tin của em hoàn toàn dựa trên cơ sở thực tế, đó là trí thôngminh và khả năng, trình độ trong học tập của chúng ta, em ghi nguyện vọng xin thivào Đại học Dược Khoa. Anh thi vào Đại học Bách khoa đi anh. Anh là con một,được hoãn nghĩa vụ quân sự cơ mà.Dương lặng suy nghĩ hồi lâu, anh xúc động nói:- Xa em, anh buồn lắm. Nhưng anh phải lên đường thôi em ạ.Hai người vẫn sóng đôi đi bên nhau. Đến một gốc dừa, Dương dừng lại. Anh nhìnTuyền nói giọng buồn buồn.- Em còn nhớ cây dừa này không? Mới ngày nào chúmg mình trồng nó, thế mà bâygiờ nó đã lớn thế nà. Ba năm nữa hết nghĩa vụ trở về chắc nó đã có quả. thế mà lúcấy anh mới bắt đầu học năm thứ nhất. Còn em lúc đó đã là cô sinh viên năm thứ tư.Liệu mội trường mới, bạn bè mới có làm em quên anh không?Tuyền giơ tay bịt miệng Dương rồi kêu lên:- Anh Dương, em cấm anh nói bậy...Thấm thoát thế mà Dương nhập ngũ đã được hơn ba tháng.Chiều xuống. Cũng như mọi buổi chiều khác, Dương mong nhận được một bứcthư, nếu là thư của Tuyền thi hay biết mấy. Một cậu bạn bảo Dương có thư, thế làDương hí hửng về tiểu đoàn, hôm nay thật nhiều thư, nhưng Dương không sao tìmthấy thư Tuyền. Dương buồn bực lê bước về nhà. Buổi chiều hôm nay gió bấc màDương thấy tiết trời hình như nóng như lửa đốt. Rồi điều anh ngày đêm mong chờđã đến. Anh vội mở thư Tuyền ra đọc: Dương thân yêu!..Thế là mọi việc trở lại bình thường, cuộc đời lại sáng sủa. Người ta ngạc nhiên khithấy Dương hát bài: Nghe con chim hót vui, nhưng chỉ đôi lúc hay..Mà lá thư em xem mấy lần vẫn muốn xem thêm...Thế là Tuyền cùa anh đã trúng tuyển vào Đại học Dược khoa.Dương ngồi vào bàn và dòng tình cảm của anh tuôn trào theo từng trang nhật ký.Ngày...Em! Em có hiểu anh nhớ em thế nào không? Mỗi buổi chiều xuống khi ánh nắngtắt dần trên mấy quả đồi sau doanh trại là anh lại nhớ đến em và ký ức lại quaycuồng trong óc: Buổi sáng đến trường, hay những giờ ngồi trong lớp học...Tuổi trẻ thật là đẹp. Mới ngày nào chúng mình còn viết thư đưa tay cho nhau, thếmà bây giờ em đang ở đâu anh cũng không biết.Tối qua anh mới nhờ một em nhỏ bỏ thư cho em.Cuộc sống bây giờ thật vất vả. Xa xa và xaEm yêu! Chỗ anh ở không có suối, chỉ có cây và gió. Em có nghe thấy không? Gióđang hát qua các lùm cây rằng: Có một chàng trai đang nhớ tới người yêu củamình ở phương xa, còn anh thì gửi tới em nhiều cái hôn thương nhớ.Ngày...Hôm nay mới là thứ năm nhưng anh luôn nghĩ tới chiều thứ bảy. Đơn vị tổ chứcmột đợt đi lao động giúp dân. Anh sẽ phải sống ở đất Phong Châu lạnh lẽo. Thật làbuồn, tuổi trẻ mới bắt đầu bước vào mối tình đẹp thì lại phải chia ly.Em của anh! Giá thứ bảy này anh được về Hà Đông và chắc rằng chúng ta lại đichơi với nhau, anh sẽ hôn em của anh. Ôi chao, khi ấy anh sẽ là chàng trai táo bạonhất thế gian nhất.Liệu đơn vị có cho anh về không? Một tối thôi, sáng mai tôi sẽ có mặt sớm. Cácđồng chí để tôi về nhé!!!.Được đơn vị thưởng một ngày phép vì thành tích bắn giỏi, Dương vội về thăm nhà.Đến nơi anh may mắn gặp mẹ và rất nhiều bạn của anh.Mẹ Dương sửa soạn một bữa cơm và tất cả mọi người cùng ăn. Chao ôi! Nào có gìđâu, bữa cơm thật đơn sơ như ngàn vạn bữa cơm gia đình trước kia Dương vẫn ăn,nhưng sao bữa nay anh thấy nó ngon lành, ngọt ngào đến vậy.Ăn xong. Dương tạm biệt các bạn, tranh thủ sang thăm Tuyền.Đêm giữa tháng. Từ chân trời xa, mặt trăng tròn trịa nhô lên, cả không gian mênhmang dần dần được thắp sáng. Thỉnh thoảng một đám mây trôi qua che lấp mặttrăng khiến cảnh vật trở nên huyền ảo.Đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua nhưng với họ thời gian trôi qua sao nhanh vậy.Dương lặng ngắm Tuyền: Kìa đôi môi xinh xắn hồng hồng lúc nào cũng như cóláng một lớp son mỏng, kìa chiếc răng khểnh miệng Tuyền lúc nào cũng như đangcười. Sao tất cả thân thuộc với Dương lắm vậy.Dương nắm tay Tuyền. Đôi bàn tay nhỏ bé của Tuyền run rẩy trong tay Dương.- Tuyền ơi, cho anh hôn em?Mặt Tuyền hơi tái ...