Chiều xuống nhanh trong tàn cây rậm rạp bên sườn núi. Hắn mệt mỏi lê từng bước qua các bậc đá trên con dốc quanh co dẫn lên chùa. Có tiếng chuông văng vẳng trôi trong không gian lạnh lẽo. Hắn ngồi phệt xuống một rễ cây bò ngang đường đã thành bậc dốc. Rễ to, nhẵn bóng. Chẳng biết bao nhiêu người đã dẫm lên, đã ngồi lên đây, trong biết bao nhiêu năm khi chưa có và khi đã có tiếng chuông chùa... Hắn xoạc khuy kéo của chiếc áo khoác lấm màu đất núi, tháo nón quạt...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chuông chùa Chuông chùa TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦN THANH GIAOChiều xuống nhanh trong tàn cây rậm rạp bên sườn núi. Hắn mệt mỏi lê từng bước quacác bậc đá trên con dốc quanh co dẫn lên chùa. Có tiếng chuông văng vẳng trôi trongkhông gian lạnh lẽo. Hắn ngồi phệt xuống một rễ cây bò ngang đường đã thành bậc dốc.Rễ to, nhẵn bóng. Chẳng biết bao nhiêu người đã dẫm lên, đã ngồi lên đây, trong biết baonhiêu năm khi chưa có và khi đã có tiếng chuông chùa...Hắn xoạc khuy kéo của chiếc áo khoác lấm màu đất núi, tháo nón quạt bộ ngực rịn mồhôi, nuốt nước miếng khan. Gió lạnh rì rào thổi qua vòm lá như một ý thơ hay một nétnhạc chiều, gợi nhớ những bài thơ, bản nhạc hắn được nghe từ hồi còn là học sinh trunghọc. Đầu hắn dịu lại. Mấy mươi năm lẩn tránh trong cuộc đời, hắn đã gặp biết bao cảnhngộ trớ trêu... Từ một cậu học trò con nhà khá giả, thích học âm nhạc, hắn cố lẩn tránhnhưng buộc phải đi học võ bị, thành sĩ quan khi còn rất trẻ; ra trận, hắn cố lẩn tránh bắngiết nhưng buộc phải bắn giết... Hắn nghĩ có lúc nào đó hắn sẽ viết một pho tiểu thuyết vềcuộc đời mình, với nỗi hồi hộp thắt tim khi nằm trên trang thờ cùng con chuột tránh sựlùng sục của bọn đi bắt lính, với nỗi khiếp sợ són đái khi lần đầu ra trận đánh nhau, vớilòng ân hận ray rứt âm ỉ từng cơn sau khi giết người cướp của... Khi chiến tranh chấmdứt, lẽ ra hắn phải đi trình diện, nhưng hắn lại lẩn tránh... Vì hắn không còn tin những lờinói nữa. Hắn chỉ tin ở hành động, hành động của chính mình. Và số phận cứ xô đẩy hắnđi... Nắng tắt hẳn. Gió thêm lạnh. Hắn uể oải chống cành cây bẻ vội làm gậy, khoác túiđứng lên bước tiếp...Khi màn đêm bao trùm cảnh vật, hắn lên tới cổng chùa. Ngôi chùa thâm u, nép mình dướimột gốc đa xòe tán rộng mênh mông vào bóng tối. Trăng đầu hôm soi mờ khiến rễ đathành một đàn rắn hình thù ngoằn ngoèo, chuyển động.... Các cửa vào chánh điện chùa đãđóng. Chỉ thấy ánh sáng le lói hắt ra qua những chấn song trên cao và một mùi hươngtrầm lan nhẹ trong gió thoảng. Tự nhiên hắn thèm biết ánh sáng và mùi hương phát ra từđâu. Có phải từ cặp chân đèn và bộ lư bằng gỗ trầm chạm khắc hoa văn kỳ lạ mà dukhách bốn phương từng đến đây chiêm ngưỡng mách bảo lẩn nhau. Lần theo các cánhcửa, hắn thấy một khe sáng. Mừng quá, hắn dán mắt vào. Không khí trong chánh điện rờnrợn, ánh sáng tỏa mờ mờ. Tượng Phật uy nghi, tay đặt lên đùi, tay để trước ngực, mắt limdim thiền định bỗng như hé mở, nhìn hắn, cùng lúc với tiếng hỏi:- A Di Đà Phật, ông tìm ai?Hắn quay phắt lại, và không chút lúng túng (bao năm lẩn tránh, hắn từng đối phó với baobất ngờ), đáp lại cũng bằng một câu hỏi:- Mô Phật, thưa, chẳng biết sư trụ trì có nhà không?Rồi hắn liếc nhanh chung quanh, phán đoán... Thần kinh hắn dịu lại. Trước mặt hắn làmột ni cô trong bộ đồ dài màu khói nhang, áo cài chéo nách. Ni cô không còn trẻ, hơi gầyvà xanh, nhưng nét mặt rất xinh và vóc dáng rất đẹp.- Dạ, thầy tôi vừa có việc xuống núi ít hôm. Thí chủ quen thầy tôi?Hắn cười gượng, đáp mơ hồ:- Dạ... Tôi từng nghe tiếng thầy...Ni cô nhìn hắn từ đầu tới chân... Hắn vội nói:- Dạ... Tôi đi hành hương. Đến đây trời tối... Xin cho tá túc một đêm... Mai tôi vào đảnhlễ...Ni cô phân vân một chút... Rồi nói:- Mô Phật. Trời tối rồi. Đường xuống núi còn xa... Thôi, ông cứ qua bên kia, có mái tranhcho bá tánh thập phương lên vãn cảnh chùa nghỉ tạm... Xin theo tôi...Ni cô đi trước. Hắn bước theo ánh chiếc đèn bão đu đưa nhè nhẹ dưới nhịp tay ni cô.Chẳng mấy chốc, một mái tranh lờ mờ hiện ra. Ni cô chỉ dẫn:- Lu nước ngọt kia, đèn dầu và diêm đây... Ông có thể dùng nhưng xin tiết kiệm chongười đến sau...Ni cô trỏ tiếp mấy chiếc chiếu để ở đầu tấm phản gỗ dài dùng cho khách thập phương trútạm:- Ông cứ trải chiếu ra mà nằm nghỉ. Đêm lạnh, có thể lấy đắp thêm... Nhà chùa cònnghèo, xin ông thông cảm...Hắn vội đáp:- A Di Đà Phật. Vầy là quí lắm rồi...Hắn nói thật, vì trong cuộc đời rày đây mai đó, qua đêm ngoài trời là chuyện hắn thườngnếm trải... Ni cô cúi chào, cáo lui. Hắn thở dài... Được ít bước, ni cô dừng lại, hỏi vọngsang:- ... Mà ông ăn cơm chưa?Hắn mừng quá nhưng cố kìm lòng, chậm rãi đáp:- Dạ... tôi lỡ độ đường... nên chưa...Ni cô quay lại mấy bước:- Thôi, để tôi mời ông dùng tạm bữa... Cơm chỉ có rau và tương thôi... Ông vui lòng...Hắn vội đáp:- Dạ, vậy tốt quá rồi. Tôi đâu dám đòi hỏi...Khi hắn rửa ráy xong, vừa trải chiếu ra nằm nghỉ một lúc thì ni cô tới với một niêu cơm,bát tương và dĩa cải luộc vun đầy trên chiếc mâm gỗ cũ đã sờn mẻ. Mùi cơm mới khiếnhắn bật dậy.- Mời ông dùng tạm.Hắn xoa tay, nở cười:- Xin cảm ơn.... Rất cảm ơn...- Ông cứ dùng tự nhiên. Bát đũa để sáng mai tôi dọn...Ni cô xách chiếc đèn bão dợm gót quay đi thì hắn vội vàng nói:- Bạch... thầy... Không dám nào... thầy có thể cho tôi hỏi...- Ông muốn hỏi chi?- Thưa... tôi nghe đồn... chùa... có ma... Có đúng không thầy?Ni cô dừng bướ ...