Danh mục

Chuông gió từ thiên đường

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 176.33 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 5,000 VND Tải xuống file đầy đủ (6 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Một buổi chiều cuối tháng ba, nắng mới luôn làm cho Tôi khó chịu và mệt mỏi, tôi đang trống tay ngủ ngon lành ở chiếc bàn cuối lớp mà tôi độc chiếm từ đầu năm học bỗng có tiếng thầy giáo chủ nhiệm gọi to tên ai đó, tôi giật mình thức dậy ngơ ngác nhìn quanh.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chuông gió từ thiên đường Chuông gió từ thiên đườngMột buổi chiều cuối tháng ba, nắng mới luôn làm cho Tôi khó chịu vàmệt mỏi, tôi đang trống tay ngủ ngon lành ở chiếc bàn cuối lớp mà tôiđộc chiếm từ đầu năm học bỗng có tiếng thầy giáo chủ nhiệm gọi to tênai đó, tôi giật mình thức dậy ngơ ngác nhìn quanh.Chỉ đến khi thằng Long ngồi bàn trên quay xuống nói nhỏ: Gọi màyđấy! tôi mới lật đật đứng dậy ấp úng: thưa thầy, em…em…. Là nỗikinh hoàng của không chỉ riêng tôi, ông nhìn tôi nghiêm khắc một lúclâu rồi nói ngắn gọn một câu:- Em có biết chỉ vài tháng nữa là phải thi tốt nghiệp rồi thi chuyển cấpkhông?Thấy tôi chỉ cúi gầm mặt chẳng nói gì, ông phán một câu chắc nịch nhưBao Công xử án: đứng ở cuối lớp cho đến giờ ra chơi mới được vềbàn. Vừa tức, vừa xấu hổ, tôi cúi gầm mặt đi về cuối lớp. Ông quay racửa vẫy tay gọi:-Trang, vào đây em!Một con nhỏ ngộ nghĩnh bước vào đứng cạnh thầy, ông giới thiệu vài lờiđại ý nó chuyển trường theo gia đình về đây học, được phân về lớp tôi,và dặn dò cả lớp giúp đỡ bạn mới. Tôi nói nó ngộ nghĩnh vì nó róc haicái đuôi tóc dài sang hai bên đung đưa trước ngực, nó mặc một cái áotrắng xanh kiểu hải quân giống đồng phục của học sinh Liên xô, trên mặtnó là cặp kính dày như đít chai, khoác sau một cái ba lô mà tôi chưa nhìnrõ to nhỏ thế nào.Tôi chưa kịp quan sát xong thì thấy nó bước về phía tôi rồi ngồi ngayvào cái bàn mà tôi độc chiếm hai năm nay. Trời ạ, đúng là một thảmhọa, tự nhiên có một con nhóc không biết ở phương nào đến chiếm mấtmột nửa cái lãnh thổ vốn đã nhỏ bé của tôi, mà lại là con gái nữa chứ…Từ trước đến giờ tôi chúa ghét con gái, bây giờ lại phải chia sẻ với mộtcon nhóc kỳ lạ và xui xẻo, tương lai của tôi quả là mù mịt, chẳng biết sẽbị nó ám đến bao giờ.Ra chơi xong tôi vào chỗ ngồi, cố tránh xa nó ra mép bàn như tránhbệnh dịch hạch, vậy mà con nhỏ lại chẳng biết điều, nó quay sang tôinhếch môi cười rồi nói:- Chào bạn, mình là Trang, tớ học kém lắm nên mong cậu giúp đỡ tớnhiều.Ôi trời! nó vừa đến là tôi bị phạt, vậy mà nó còn cười nhạo tôi nữa chứ.Tôi gằn giọng:- Sao lại ngồi ở đây?Nó mở to đôi mắt sau cặp kính rồi ngơ ngác:- Thầy Minh bảo tớ ngồi đây mà, với lại làm gì còn bàn nào trống nữađâu?Tôi chỉ đáp câu hỏi của nó bằng tiếng hầm hừ trong cổ họng rồi quay đi,trong đầu lập ra một kế hạch để chiếm lại lãnh địa của mình.Từ những ngày sau đó, hôm nào tôi cũng nghĩ ra cách để quấy phá connhỏ mới đến, hôm thì tôi để bã kẹo cao su dưới ghế khi nó đang đứnglên phát biểu, khi thì vờ lỡ tay quay bút làm bắn mực loang lổ lên cái áotrắng tinh của nó, khi thì xì lốp xe đạp trong giờ ra chơi để nó phải dắtxe hơn 3km giữa trưa nắng về nhà… Con nhỏ hình như cũng biết tôichẳng khoái nó, nên mỗi lần như vậy nó chẳng nói gì, chỉ thấy nó buồnbuồn. Tôi cũng chẳng thèm để ý nó nghĩ gì, chỉ quyết tâm làm nó nhanhchóng biến khỏi chỗ của Tôi càng sớm càng tốt.Đỉnh điểm của những trò nghịch của tôi là lần tôi lén bỏ con rắn chếtvào trong cặp sách của nó trong giờ ra chơi. Khi vào tiết học, nó quay vềchỗ ngồi nhìn tôi cảnh giác, sau khi kiểm tra không có bã kẹo cao sudưới ghế, không có sâu trong ngăn bàn, sách vở của nó cũng không bịdính chặt vào nhau… nó mới yên tâm ngồi xuống. Tôi thì thản nhiênnhư chẳng có chuyện gì sảy ra, ngồi nhìn chăm chăm vào quyển sáchgiáo khoa như lần đầu tiên được nhìn thấy quyển sách và thầm nhủ hà,hãy đợi đấy! xem lần này có gan lỳ được nữa không?.Chỉ 15 phút sau, khi cả lớp đang chăm chú nghe giảng còn tôi cũng đangchuyên tâm ngủ gật thì nghe một tiếng hét kinh hoàng. Tôi tỉnh gần nhưngay lập tức, chỉ thấy con nhỏ nhìn tôi bằng ánh mắt và nét mặt kinhhoàng, mặt nó bắt đầu chuyển sang trắng bệch, hai tay nó ôm ngực rồi từtừ ngất lịm ra đất. Trong góc lớp, con rắn nằm ngoằn nghèo phơi bụngbên đống sách vở, bút mực lộn xộn. Gần như chết lặng, Tôi chẳng biếtlàm gì ngoài đứng trơ ra nhìn mọi người đưa con bé đi cấp cứu. Chỉ khithằng Long đập vào vai hỏi: mày làm phải không? tôi mới choàngtỉnh, không trả lời nó, tôi lẳng lặng sách cặp bỏ về.Sao con nhỏ đó lại có thể sợ con rắn bé xúi đến mức đó được nhỉ, sao nólại có thể ngất vì sợ được nhỉ, không biết nó có bị làm sao không…?!Tôi cũng bị sốc vì hiệu quả bất ngờ do trò nghịch của mình gây ra,nhưng tôi lo lắng nhiều hơn, vì từ bé đến giờ, mặc dù đã nghĩ ra hàngvạn trò nghịch ngợm để trêu mọi người, tôi không thể nghĩ một người cóthể ngất đi vì sợ như vậy.Sáng hôm sau tôi dậy mà mặt phờ phạc vì một đêm mất ngủ làm mẹ vàbà cuống lên vì lo lắng, Tôi nói dối là tại bài vở hơi nhiều rồi ômcặp rakhỏi nhà.Nhưng tôi không dám đến trường mà lang thang hết công viên rồi quánđiện tử cho hết ngày… Sau hai ngày như thế, khi vừa về đến nhà tôi thấythầy Minh đang ngồi nói chuyện với bố mẹ, tôi biết mọi chuyện khôngcòn giấu được nữa. Ngay lập tức tôi được nghe một bài giảng về việc tôiđã phụ công lao và lòng tin của gia đình và thầy cô như thế nào, đã cưxử tồi tệ với bạn bè như thế nào, đã hèn nhát như t ...

Tài liệu được xem nhiều: