Danh mục

Chụp ảnh gia đình

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 237.30 KB      Lượt xem: 21      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (6 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Vào thời khắc cha quét váng nhện trên mảng tường tróc lở vôi và nhận ra trong nhà không hề có một tấm hình chụp chung nào chứng tỏ đây đang có một gia đình thì con đang lội mạng, nấn ná chỗ lễ đính hôn của một cô hoa hậu. Mùi xa hoa nào của buổi tiệc làm mũi nó dún lại trên gương mặt chảy dài thẩn thờ. Và cuộc gọi của cha đến khi nó đã chuyển qua chơi Bejeweled, những viên đá sặc sỡ vỡ vụn không làm nó nguôi đi chuyện cái áo đầm cô...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chụp ảnh gia đình Chụp ảnh gia đình TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN NGỌC TƯVào thời khắc cha quét váng nhện trên mảng tường tróc lở vôi và nhận ra trong nhàkhông hề có một tấm hình chụp chung nào chứng tỏ đây đang có một gia đình thì conđang lội mạng, nấn ná chỗ lễ đính hôn của một cô hoa hậu. Mùi xa hoa nào của buổi tiệclàm mũi nó dún lại trên gương mặt chảy dài thẩn thờ. Và cuộc gọi của cha đến khi nó đãchuyển qua chơi Bejeweled, những viên đá sặc sỡ vỡ vụn không làm nó nguôi đi chuyệncái áo đầm cô dâu kia mặc giá mười hai ngàn đô. Trời đất.Về chụp hình cả nhà mình,cha nói hào hển, thở thì gần mà giọng hụp hửi ở đâu đâu, nhưđang ngoi ngóp dưới hồ. Thằng nhỏ thảng thốt hỏi lại, vụ gì cha ? Về. Chụp hình. Chagằn giọng và trước khi cúp máy, chọi qua thêm cục ngơ ngác nữa. Gấp.Cái quán cà phê thằng con ngồi cách bến xe bảy cây số, cách sân bay mười hai cây, vàcách bến tàu năm trăm mét. Tới những chỗ ấy thì sẽ cách nhà ngót ngét bốn trăm cây.Đường không phải là quá xa, chẳng lâu lắc gì cho lắm nhưng thằng con còn phải tốn cảtháng để hỏi đi hỏi lại, có đúng là cha kêu mình về để chụp hình không ?Gì thì chụp hình không giống một lý do, con không thể hình dung nổi chuyện phải bỏcông ăn chuyện làm đi hàng trăm cây số chỉ để toe miệng ra cười bên cạnh hai ông bà giàvà một con chó cũng già trong khi ông thợ chụp ảnh chổng mông đếm một hai ba. Thằngcon nghĩ mẹ bệnh, nhà cháy, một người họ hàng thân cận nào đó cưới hoặc qua đời, hoặcđám giỗ ông bà nội ngoại mới là những cái cớ có thể chấp nhận được.Bạn Tí cũng biết bông Cẩm Chướng nhà mình mà, tánh như nước nóng đổ dái. Ổng đangcằn nhằn nhức xương chuyện gián gặm nát cái hình hồi cưới má đây nè.Má nói, khôngquên đệm vào cái thở dài chừng ba thước tám. Những cái thở dài của má luôn xa vắng,trên điện thoại càng xa, như từ kiếp nào nối máy tới. Chỉ chữ bạn là ấm áp.Má gọi con bằng bạn vào một hôm con không cho má coi cái nhọt trên mông nữa. Hồi đócon mười ba tuổi, giọng vỡ và trên người bỗng dưng mọc nhiều lông, đến nỗi nó nghĩ cứđà này năm sau mình thành khỉ vô rừng leo cây ăn chuối mất. Nó sống trong nỗi hoangmang kinh khủng, chịu đựng một mình loay hoay một mình chống chọi một mình. Máthấy rõ ràng con ngày một xa, ra khỏi tầm với của mình, dù nó vẫn đang ngồi dặt dẹo chêcá tanh cơm lạt trước mặt mình đây. Má hỏi thăm khắp bạn bè, mượn mấy quyển sáchtâm sinh lý về đọc, rốt cuộc xin được một chữ “bạn” đem về xài với con. Má đổi cáchxưng hô, kêu bạn ơi bạn à suốt nhưng cũng chỉ mở được một tí đủ cho má hé mắt nhìnvào cái thế giới vừa hổn tạp vừa buồn cười, vừa ngượng ngập vừa ngớ ngẩn đó, màkhông thể lách mình qua.Lúc đó cha đang đi chiếu bóng lưu động ở những xóm làng xa tít mù tắp, heo hút tới nỗicảm giác gió thổi cũng phải vói. Lúc đó cha đang bắc loa rao về bộ phim sẽ chiếu tối nay,đang lắp máy chiếu, trèo cây mắc dây nhợ, căng phông màn… cũng có thể đang xuôi ghetừ nơi này sang nơi khác, cái máy Koler tàn tạ cứ cả ngày chạy cà tịch cà tang trên sôngsông rạch rạch. Buổi sáng của cha bắt đầu bằng việc tìm nguồn nước sạch để đánh răng,và giọng nói sang sảng của cha sẽ mở ra ban tối, ra rả trước buổi chiếu phim, với nhữngthông báo chính sách mới của nhà nước, hay phương pháp chống rầy nâu hay kêu gọiđóng thuế nông nghiệp mùa này.Những năm sau đó, trong lúc con mệt mỏi trước việc tại sao thằng nhỏ giữa hai đùi nó cứngóc lên bất thần giữa buổi học mà không có một cơn cớ nào rõ ràng, thì cha đang hồnghộc rượt theo cái phông vải bị giông tốc cuốn đi, đang phơi mấy cái phim sắp mốc. Tronglúc con hôn vào ảnh Jennifer Lopez và nghe nửa dưới ướt nhoe nhoét thì cha đang tátnước ghe. Đội chiếu bóng lại nhổ sào đi bãi mới.Lần xây lại nhà cha về luôn hai tháng, thằng con cứ thảng thốt mỗi khi đụng độ cha trongnhà tắm, Ủa, sao cha ở nhà lâu vậy ?. Thậm chí nó còn vô tình nói ra câu thắt họng hơnnhiều, trời đất, tới bữa nay mà cha cũng chưa đi sao ?. Cha bần thần đến ngón chân útcũng bần thần, thấy cái sự vắng mặt của mình trong nhà này có gì đó không hợp lẽ đờicho lắm.Nhưng cha không coi vài cái thảng thốt của con không giống như một lý do để bỏ độichiếu bóng, và những chi tiết chảy máu mắt mà cha vẫn thường gặp như bữa cơm con chỉdọn hai cái chén, đi học về nhìn thấy giày cha nó hỏi má ơi có khách nào ghé nhà, muốnchạy chơi đâu đó cũng xà quần đi kiếm má để hỏi dù cha ở sờ sờ ra đó… cũng khôngphải là lý do có thể buộc chân cha lại.Chỉ khi đội chiếu bóng giải tán cha mới thôi lang bạt. Làm anh công chức xà quần với haimét vuông bàn giấy đã khó, làm người trong nhà còn khó hơn. Có tối cha cằn nhằn, “áoem sao mà nhiều nút quá trời đất, mở xong hết ham…”, sáng sau má đem chiếu gối raphơi, bên xóm người ta tủm tỉm cười, nói thím muốn ông chồng đỡ nóng ruột thì mặc cáiđầm ngủ, tốc cái một là lên tới đầu, xong ngay. Má mắc cở quá ẩy cha ra ngoài ngủ chaycả tuần, sau cho vào chỉ vì cha gọi cửa không bao giờ xuống giọng, ...

Tài liệu được xem nhiều: