Danh mục

Chút ảo trong đời thường....

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 124.14 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Những ngày cuối thu, trời mưa nhiều hơn nắng nên tâm tình con người cũng ủ ê theo... Nhìn những hàng cây bắt đầu trụi lá kèm theo cái lạnh len lén chen về, nỗi buồn vẩn vơ dâng nơi lòng Ngọc để rồi lan man so sánh khi nghĩ đến đời người lúc tuổi xế chiều cũng tương tự như nhau, cô đơn và yếu đuối; lòng chợt chùng xuống...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chút ảo trong đời thường.... Chút ảo trong đời thường....Những ngày cuối thu, trời mưa nhiều hơn nắng nên tâm tình con người cũng ủ ê theo...Nhìn những hàng cây bắt đầu trụi lá kèm theo cái lạnh len lén chen về, nỗi buồn vẩn vơdâng nơi lòng Ngọc để rồi lan man so sánh khi nghĩ đến đời người lúc tuổi xế chiều cũngtương tự như nhau, cô đơn và yếu đuối; lòng chợt chùng xuống...Ngọc rời Việt Nam năm 20 tuổi. Lúc VC chiếm SG, vì gia đình bị liệt vào hàng tư sảnnên Ngọc không được tuyển nhận vào đại học. Hai năm lang thang buôn ngược bán xuôicùng chị Cả, thấy tương lai không sáng sủa, Ngọc nghĩ đến chuyện vượt biên. Nhà cómấy mấy đứa con gái nhát như cáy nên không ai chịu ra đi cùng nhưng vốn bản tánh rấtlì, Ngọc nhất quyết tìm đường trốn. Ba mẹ còn ít vốn liếng, Ngọc xin mẹ vài lượng vànggóp cho nhỏ bạn thân, cha làm chủ thuyền tổ chức vượt biên. May mắn, nhóm của Ngọcđến được bến bờ tự do bình an. Ngọc không có thân nhân ở nước ngoài và trong lúc ở trạitị nạn Ngọc hăng hái làm thiện nguyện nên quen biết nhiều các hội đoàn bởi vậy kiếmđược một tổ chức nhà thờ bảo lãnh qua Canada. Ngọc lập gia đình với Thành. Anh cũngtứ cố vô thân ở xứ người. Ngày cuối tháng tư, lúc đơn vị anh tan hàng, thành phố hổnloạn, không kịp trở về nhà nên bị xô đẩy theo dòng người ra đến bến sông rồi không biếtphép lạ nào đã giúp anh leo lên được chiếc tàu khổng lồ, theo dòng đời tỵ nạn. Vợ chồngNgọc cùng hai con định cư ở xứ lạnh này, không bà con quyến thuộc, lấy láng giềng đồnghương làm người thân thích... Cha mẹ còn ở quê nhà dầu gì cũng có các anh chị vâyquanh.Hôm nay trong thành phố, có trận đánh Hockey sơ kết khá hấp dẫn giữa đội Montreal vàBoston, mấy cha con đã giữ vé từ ba tuần trước. Ngọc được ở nhà một mình, thư thả.Trong gia đình Ngọc, dương thịnh âm suy, hai ông con trai theo Ba, thích đi câu cá, thíchbóng đá, rồi Hockey…Ngọc thỉnh thoảng tháp tùng cả nhà đi câu, nhưng cũng khônghăng hái lắm, vì mỗi khi thấy cá cắn câu, dảy đành đạch, chồng và con reo hò vui sướng,thì miệng Ngọc niệm A Di Đà cầu cho linh hồn cá siêu thoát. Đã vậy, về nhà còn phải lócvảy lột da làm gỏi cho chồng nhậu…Ngọc không hẳn ăn chay trường, phần nhiều thíchrau cải, nhưng đâu thể nào bắt buộc những người trong nhà ăn rau theo mình, nên vẫnphải nấu nướng thịt thà liên miên. Còn về thể thao, thấy con cái chơi Hockey ở trường,chúng nó thích đi xem các trận đấu trực tiếp, nên Ngọc chìu, chi tiền cho con đi, chứ muavé cho bốn người thì túi tiền của Ngọc bị cưa hết hai trăm bạc dễ dàng . Ngọc năn nỉchồng cho ở nhà, đỡ tốn tiền, mà còn được nghỉ ngơi...Sực nhớ lâu lắm rồi không ghé thăm bác Hai ở viện dưỡng lão, dạo này, không biết bácra sao, Ngọc thầm hỏi; không hiểu bác có còn lúc nhớ lúc quên hay chăng?Mấy ngày nay chưa đi chợ, trái cây không còn gì ngoài mấy quả chuối. Ngọc mở tủ lạnh ,thấy còn vài cái bánh bột lọc, và bánh bao mới làm hôm qua, thế là có quà cho bácrồi.Thực ra người già ăn uống không bao nhiêu, Ngọc mang mỗi thứ một chút, đủ chobác ăn lúc có Ngọc, dư thì đem về. Vì lần trước, y tá đã nhắc chừng người nhà rằng báchay để thức ăn cũ qua đêm rồi mang ra ăn tiếp. Chắc cũng vì lớn tuổi, trí óc lãng đãngnữa rồi…Nhưng bao tử bác còn tốt thật, chưa bao giờ bị trúng thực từ ngày vào bệnhviện. Ngọc quơ thêm bao chips của sấp nhỏ, thứ này bác có thể cất ăn lai rai…Rồi Ngọc lấy xe buýt đi thăm bác.Coi vậy chứ Ngọc khoái ngồi nghe bác kể chuyện... Chuyện bác kể lung tung trên trờidưới đất. Mỗi nhân viên trong viện, bác đều đặt cho một tên tiếng Việt... Lúc đầu chưaquen “xì tin” của bác, Ngọc cười lăn chiêng đổ đèn, nhưng riết rồi nắm vững được chi tiếtcủa câu chuyện bác kể, Ngọc bắt đầu bị lôi cuốn, và cùng tham gia luôn... Bác hay kể mộtcuốn phim dài mà cốt truyện có Hoàng Thái Hậu và Thái tử, trong đó bác là Hoàng TháiHậu, rồi có những nhân vật cung phi mỹ nữ, nịnh thần, thái giám…chắc hẳn ngày xưaBác đọc truyện kiếm hiệp Kim Dung hơi nhiều… Trong đời sống thường nhật ở bệnhviện, bác cũng có một truyện dài nhiều tập, có chính quyền, có xã hội đen, có quân nhân,chiến sĩ… Nhiều lúc Ngọc nghĩ, Bác có quên chuyện gì đâu…chẳng qua những chi tiếtđó có thể đã xảy đến trong đời sống bác rồi bị đảo lộn, nên không còn sắp xếp thứ tự…trở thành như chuyện đùa…Lâu lâu không thăm bác thì lại thấy nhớ...Ngọc quen bác lúc bác còn rất khỏe, từ thuở bác có một tiệm tạp hóa ở gần góc phố nhàNgọc. Thuở đó, Ngọc mới chân ướt chân ráo theo chồng dọn về vùng này. Đi lòng vòngquanh xóm cho biết đời sống ở đây ra làm sao. Ngọc ghé vô tiệm mua vài chai bia và baothuốc lá cho ông xã, thì thấy một bà người Á đông đang lúi húi khiêng từng két bia chấtchồng lên nhau ở cuối phòng...tự dưng mừng trong bụng, hy vọng gặp được một đồnghương ở xứ lạ quê người...Ngọc đi đến gần, muốn hỏi thăm có phải ...chợt giựt mình vìgiọng bắc kỳ đặc sệt nổi lên,- Này, cái thằng Bôn đó, không cho ký sổ nợ nữa nhé!Từ quầy két có tiếng vọng lại.- U nói với nó đi...A, vậy ...

Tài liệu được xem nhiều: