Danh mục

CHUYỆN CHẲNG LIÊN QUAN GÌ ĐẾN KỴ SĨ CHÂN HÔI

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 277.18 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (6 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Sáng sáng thức dậy buồn buồn, hình như tâm trạng đó sáng nào cũng đeo bám theo nó. Nó ngồi nhâm nhi miếng bánh mì kẹp giăm bông mà lòng đầy những thổn thức bâng quơ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
CHUYỆN CHẲNG LIÊN QUAN GÌ ĐẾN KỴ SĨ CHÂN HÔICHUYỆN CHẲNG LIÊN QUAN GÌ ĐẾN KỴ SĨ CHÂN HÔISáng sáng thức dậy buồn buồn, hình như tâm trạng đó sáng nào cũng đeo bám theonó. Nó ngồi nhâm nhi miếng bánh mì kẹp giăm bông mà lòng đầy những thổn thứcbâng quơ.-Hề!Lại sinh nhật! – Nó lầm bầm một mình trong vô thức. Cả nhà nó hôm nay aicũng bận, ai cũng có việc riêng, ai cũng có cái cớ để quên đi ngày sinh nhật của nóvì thế nó lại mang tâm trạng buồn buồn xách cặp đi học. Lớp học hôm nay cũngchẳng thấy gì đặc biệt, tự nó vẫn như mọi hôm: mấy đứa bàn đầu thì học chăm như“thú”, mấy đứa bàn giữa thì thi thoảng nhắn tin còn mấy đứa bàn cuối thì có vẻnhư tụi nó lên thiên đường ráo trọi.Giờ ra chơi cũng có vẻ chẳng có chút thú vị gì, mọi thứ thật bát nháo, nó nghĩ thế.Bỗng dưng thằng kỵ sĩ chân hôi hôm giờ bỏ bê nó, tự dưng sáp lại làm ra vẻ thânthiện:-Xì chưởng biết hôm nay là ngày gì hông?-Ngày hắc ám chứ gì! Gặp ông là tui thấy xui òi!“Chà! Thằng nhóc này tự dưng hôm nay giọng nói ngọt lạ, hay là nó dậy thì muộnnhỉ? Lại còn ánh mắt ấy nữa chứ, bình thường có ti hí mà sao hôm nay thấy longlanh thế!”. Con nhỏ tự nghĩ thầm, bỗng nhiên nó thấy ngại, thấy khó thở, mồ hôicứ đỗ ra như mưa khi thằng Kỵ sĩ tiến lại gần nó.Phần thằng Kỵ sĩ chân hôi vừa nhìn vừa quạt cho nó vừa thủ thỉ:-Hôm nay cúp điện, nóng ghê hén! Mà… hôm nay là sinh nhật của Xì chưởng hen?Một câu hỏi làm nó chột dạ, hồi nào giờ có đứa nào thèm nhắc đến sinh nhật nóđâu, ngay cả con nhỏ bạn thân thiệt thân của nó cũng không thèm nhớ nữa là…Đằng này, thằng Kỵ sĩ chân hôi lấy đâu ra tin mật ấy?Nó nghĩ phải chối phăng chuyện này mới được, vây vào thằng này thường mangrắc rối.-Ai nói! Sinh nhật tui qua từ lâu òi! Kêu tui bằng chị đi cưng! Nhỏ hơn tui mấytháng đấy!Cũng với thái độ xỏ lá tự hồi nào giờ, nó làm thằng Kỵ sĩ chân hôi cụt hứng, thằngnhỏ đang toe toét cười bỗng khựng lại, đơ ra,, hai con mắt đứng tròng, hàng mi cụpxuống, một gương mặt sầu sênh sếnh. Nó đứng bật dậy:-Thôi! Sắp vô học rồi! Tui về chỗ đây!-Thằng này lạ! Nó sao sao thế nào ấy! Mắc cái chứng ôn gì làm người ta nổi da gàquá đi!.Vậy là buổi học hôm nay chỉ trục trặc mỗi chuyện tầm phèo ấy.Mãi gần hết ngày rồi mà nó chả nhận được một lời chút nào huống chi là một mónquà. Tội cho nó, nó đành lủi thủi một mình ra bãi xe, từ chỗ này nhìn về hướng lớpnó cách đó vài mươi mét mọi người vẫn đùa vui với nhau: “Chiều học thêm 8hnghen!.....OK!......Ra quán bàn nghen tụi bay!....... YoYo hay Âm 18…….Nàocũng được!.... Con quỹ! Ghét quá đi!....”.Nó lại tự nghĩ, không biết kiếp trước ăn ở làm sao mà giờ phận nó bạt thế, nó cảmgiác cô đơn, nó nghĩ nó chỉ là một con lang rận…Nó hụthẫng dắt xe ra về.Thứ gì đó, một thứ gì đó đen đen… rất khả nghi trong lồng xe của nó.-Chà! Hay là hàng cấm….Úi ui!......Hay rác……Hay bom hẹn giờ…..Một cái hộp dài dài xấu quắc, bên trong là một cây quạt lụa.-Ừ thì cũng đẹp!Còn có cả một mảnh giấy: “ Trời nóng! Nhớ mang theo bên mình nha!”.Bên dưới còn có cả chữ “love” nữa chứ.-Úi giùi ui! Rợn da gà luôn!Nó bắt đầu gào lên:-Nè! Đứa nào thì ra mặt luôn đi! Không tui trả lại ớ!Đứng chờ một lúc lâu, chẳng thấy ai trả lời trả vốn gì cả mà chỉ đáp lại nó bằngánh nhín “trân tráo” của mọi người tại bãi xe nó đành mang món quà ra về pha lẫnmột chút ấm ức, một chút vui vui. Kì lạ thật!Từ lúc về nhà đến giờ nó vẫn không rời mắt khỏi tờ giấy ấy, nó đoán là của thằngKỵ sĩ chân hôi nhưng thằng này viết chữ không đẹp được như thế…..nhưng khoanđã nào? Chuyện lúc sáng? Hay là nó!Hôm sau, nó đem chuyện kì dị đó kể cho cụ Thi hơi điên (con nhỏ bạn thân của nó– xuất phát từ tác phẩm “Hai Đứa Trẻ” của Thạch Lam). Nó kể quịt tẹt từ đầu đếnđuôi câu chuyện và còn thêm thắt cả những lời nhận xét gây cấn theo kiểu đại loạinhư: “Món quà kì cục! Xấu mà còn bày đặt tặng lén! Tui mà biết của đứa nào là tuitrả lại liền. Gì chứ!Tui dễ bị dụ với mấy món quà thế lắm hả?” Nó cố tình nói lớn tiếng, vừa nói vừanhìn thằng Kỵ sĩ chân hôi để xem động thái của thằng này thế nào. Nhưng thằngnày vẫn bình tĩnh một cách ngạc nhiên, là sao ta? Thật không thể tin được!......Mọi thứ vẫn là một bí mật….Thi thoảng nó được một vài cái kẹo mút, một túi hạt đậu nhỏ xinh, cũng chẳng biếtcủa ai nhưng cứ ầm thầm nằm trong cặp nó mỗi ngày. Nhỏ bảo với cụ Thi: “Thằngnày dai thật, chẳng lẽ nó đợi tui quát vào mặt nó và bảo tui chán ngấy cái trò nàythì nó mới chịu thôi à!”.Mà cụ Thi – con nhỏ loi nhoi – dạo này cũng là lạ, những chuyện bức xúc như thếmà nó cũng chỉ ậm ừ vài câu.Một tháng rồi hai tháng trôi qua! Sắp thi tốt nghiệp rồi nhỉ? Trong lớp nó, tụi họctrò chuyền tay nhau những cuốn lưu bút và rồi nó thật sự choáng khi phát hiện ramột sự thật vô cùng khủng khiếp: “Xì chưởng bà thật ngốc! Bà có biết món quà đótui đã ấp ủ rất lâu không? Vậy mà………Mặt tui bí xị mỗi khi bà kể về chuyện đóbà có nhìn thấy không?....Mà thôi! Bỏ đi! Cụ Thi hơi điên này cao thượngmà…..Hãy đem những hạt đậu tốt lành của tui gieo lên mảnh đất đại học màumỡ nghen!...”.Biết nói gì đây!....Nó đã lỡ làm nhăn nhúm một tình bạn đẹp đẽ thời cuối cấp, mọichuyện thật lãng nhách, rõ là mơ mộng lung tung về những thứ xa tầm với mà quênnhững thứ tươi đẹp bên cạnh ta.Về phần thằng Kỵ sĩ chân hôi kia…. Vẫn thế, vẫn nhìn nó một nụ cười đặt biệt bíhiểm mà cho tới giờ nó vẫn chưa hiểu hết được! ...

Tài liệu được xem nhiều: