Không cứ phải đợi đến khi tấm rèm mưa lạnh buốt rủ mình qua ô cửa sắt xám, cô mới ý thức rằng được tháng mười sang phả thêm những làn hơi giá vào thu. Và không cứ phải đợi đến khi anh gửi dòng tin nhắn: ‘Nhớ đóng cửa lại trước khi mình ướt đẫm’,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chuyện của tháng mười Chuyện của tháng mười Không cứ phải đợi đến khi tấm rèm mưa lạnh buốt rủ mình qua ô cửa sắt xám, cô mới ý thức rằng được tháng mười sang phả thêm những làn hơi giá vào thu. Và không cứ phải đợi đến khi anh gửi dòng tin nhắn: ‘Nhớ đóng cửa lại trước khi mình ướt đẫm’, cô mới nhận ra tình yêu đã bắt đầu chuyển mùa.Không còn yêu như mùa xuân rạng rỡ nụ cười, như mùa hạ ấm nồng nàn đôi mắt,và cũng không còn yêu trong cái se se lặng lẽ của thu. Đông tràn về thật khẽ, li tihạt mùa đông bám nhẹ lên tóc, lên mi, lên cổ áo viền ca rô màu thiên thanh, lêngấu váy có đường chỉ hơi sờn, và lên cả nụ hôn tạm biệt còn băn khoăn nhiều điềukhông nói. Anh đi thật vội. Và sẽ chỉ về trước xuân sau có vài ngày. Cô đã giấumẩu giấy vào túi áo anh ‘Mùa đông năm nay hẳn sẽ rét hơn ngăn đá tủ lạnhToshiba, anh có thấy không?’. Dòng chữ xám tro chỉ chiếm có một góc nhỏ tronghành lý anh mang theo, nhưng lại nhắc về nhiều hơn một kỷ niệm. Những ngày hạchậm chạp lê qua có vị kem đậu xanh thơm ngọt cùng với cái ngăn đá chiếc tủ lạnhcũ nhà cô cứ liên tục mở ra đóng vào…Gió… Này anh, mùa đông ở nước mình rét hơn trong ngăn đá tủ lạnh Toshiba nhỉ?… Mùa đông vẫn phải cất kem vào tủ lạnh mà em.… Nhưng sao em không thấy rét khi mở tủ lấy kem? … Em thử bắt cái con nhệnvẫn hay đu lên đu xuống trên cửa sổ phòng em cho vào đấy xem nó có sốngkhông?… Không đâu. Thế ác lắm!… Sao lại ác, nó ở với em qua một mùa đông rồi còn gì?… Nhưng cho vào tủ lạnh thì nó sẽ chết!… Thì là vì trong đấy rét hơn mùa đông.… Không phải, nó chết vì thiếu không khí!… Đồ con cua ngốc! Thế em có nghĩ khi em che kín mọi khe hở vì sợ gió lùa, váctừ Bát Tràng về một cái bình gốm to vật vã rồi cắm vào cả đống mimosa vàngchóe; và khi có cả em nữa hít thở tranh không khí của con nhện trong căn phòngchưa đầy mười mét vuông đấy thì nó sẽ chết trước khi mùa đông bước sang thángthứ hai không? Chết vì thiếu không khí ấy?… A em nhớ ra rồi! Con nhện sẽ chết vì không có thức ăn, phòng em thì thi thoảngcó muỗi, có kiến cánh, có những con thiêu thân nữa.… Đồ con cua siêu siêu ngốc!… Đừng cay cú mà! (cô cười)[... im lặng...] …Con cua hâm à, mùa đông chẳng bao giờ rét hơn trong ngăn đá tủ lạnh Toshibađâu, vì anh sẽ luôn ở đây bên em mà.… Như thế sẽ rất ấm?… Chứ còn gì nữa![...nhìn nhau mắt long lanh...]… Em đã hiểu vì sao con nhện sống sót qua mùa đông rồi! Vì có một con nhệnkhác ôm nó vào lòng và sưởi ấm cho nó, như anh và em ấy!… Đồ con cua!…Tháng mười. Số 1 và số 0 xếp cạnh nhau nằm gọn ở góc phải Taskbar trên desktop,giữa nền vàng hiu hắt của lá úa chẳng đợi mùa thu – ảnh anh và cô chụp được ởđâu đó trên những con đường dài có hai kẻ dắt tay nhau tìm ý tưởng cho một cuộcthi ảnh nhăng nhít trên mạng. Chẳng có giải thưởng gì, những cuộc thi ảnh chỉ làcái cớ để anh và cô được bên nhau, thưởng ngoạn cái vẻ đẹp đẽ của thiên nhiên khicó ai đó nắm tay và vô số lần bắt gặp cái vẻ ấy trong mắt nhau. Những giấc mơcũng chẳng đẹp đến thế. Bức ảnh này, cô nhớ, là đám lá xơ xác rụng xuống dướigốc cây bàng trong vườn nhà một người bạn ở ngoại ô. Cô đã trêu anh phí phạmthẻ nhớ khi anh nhất quyết đòi chụp lại đám lá ấy, anh còn bắt cô phải hứa là sẽ đểbức này làm nền trên desktop vào mùa thu. Mãi đến bây giờ, cô mới để ý thấy hìnhvẽ con cua tí hin bằng bút chì nằm ở góc chiếc lá nguyên lành nhất, hẳn anh đã vẽlúc cô không để ý. Con cua. Cô đã bảo anh ngang bướng không phải là đức tínhđặc trưng của cô, mà là của anh. Thế nhưng cô vẫn cứ là con cua, và anh chẳng khágì hơn là … kiểu bò của con cua. Này này này, con cua đâu có ngang, chỉ có kiểubò của nó là trái khoáy thôi. Anh đã lắc đầu khi nghe cô liến thoắng cãi, và bậtcười khi cô đi đến kết luận cuối cùng: dù sao thì, có chết, con cua cũng không baogiờ từ bỏ kiểu bò của nó.Hôm qua anh đi. Một khóa training kéo dài ba tháng. Xa cô và xa thành phố đầy kỷniệm của hai người. Anh vẫn tươi cười, cô biết anh cứng cỏi. Chỉ một mùa đôngthôi! Rồi anh sẽ trở về. Vâng anh đi mạnh giỏi. Sao em nói giống các cụ thế? Thếmuốn em nói sao? Rằng “em sẽ nhớ anh lắm người yêu ơi!” Thôi xin người! Emkhông quen nói những lời như thế. Vậy em quen nói như thế nào? … Cô nhìn anh,ánh nhìn sâu và thẳng. Một nụ hôn tạm biệt khiến thời gian lỗi nhịp trong giây lát.Cô khẽ rùng mình vì thấy mùa thu chợt trở nên khắc nghiệt. Hình ảnh tưởng tượngcủa ba-tháng-không-anh rơi tới tấp vào lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh ngắt. Cômuốn lời mình nói ra phải khiến anh vui, và những buồn bã sẽ được sẻ chia quaánh mắt. Cô đã quen với những lời không nói. “Silence speaks louder than words”.Cô đã học được điều này qua một bài hát và qua mười tháng yêu anh. Đây là thángmười, tháng thứ mười. Người ta, tức là một vài ai đó đủ tọc mạch để bàn luận vềchuyện tình yêu tình báo của người khác, có thể sẽ nói thời gian yêu nhau thế làquá ít. “And I won’t disagree” cô lẩm nhẩm một câu hát. Quá ít để phải xa nhauchừng ấy ngày, quá ít để phải ki ...