Chuyến Đi Của Người Đẹp Quách Tử Phóng bước vào hiệu ăn,thấy ở một bàn kề nơi góc phòng có một giai nhân thuộc nhóm “tân tiến”(1) mặc bộ đồ màu sáng, đang ngồi uống nước chanh, mắt
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chuyến Đi Của Người ĐẹpChuyến Đi Của Người ĐẹpQuách Tử Phóng bước vào hiệu ăn,thấy ở một bàn kề nơi góc phòng có một giai nhânthuộc nhóm “tân tiến”(1) mặc bộ đồ màu sáng, đang ngồi uống nước chanh, mắt luônnhìn ra cửa bên ngoài. Anh đoán có lẽ đó là Trác Dĩnh, bèn rảo bước đến hỏi: “TrácDĩnh phải không?”Cô ta gật đầu, ra hiệu mời ngồi, và nói : “Anh là Quách Tử Phóng?”Tử Phóng ngắm cô qua cặp kính râm, làn da trắng ngần, hai bên sống mũi hơi lấm tấmtàn nhang, lớp phấn thoa đã che đi gần hết; cô có khuôn mặt trái xoan rất chuẩn mực,đôi mắt to tròn hơi giống Triệu Vi(2). Tử Phóng thầm nghĩ.“Qua điện thoại cô nói có biết đôi nét về Lâm Mang, sao cô không email gửi thẳng chotôi?”“Vì tôi không muốn để lại bất cứ ghi chép nào”.“Hay lắm, rất có bản sắc của công ty Thân Hồng”. Tử Phóng cười chiếu lệ. “Nào, cônói đi, tôi xin lắng nghe”.“Anh hãy trả lời tôi trước đã, sao lại biết số phôn và email của tôi?”“Ơ kìa, Thân Hồng là một công ty lớn, nơi nào chẳng có dấu chân của các vị? Tôi đãtra cứu thông tin về Hội chợ thương mại Nam Kinh năm ngoái, thấy ghi tên hai ngườikhi cần liên hệ là Lâm Mang và Trác Dĩnh”. Tử Phóng cảm thấy Trác Dĩnh chẳng phảihạng dễ đối phó, nên anh không vòng vo gì hết.“Được. Tôi còn một yêu cầu nữa, hôm nay tôi gặp anh,mục đích chủ yếu là muốn traođổi với anh thông tin mà tôi cần”. Trác Dĩnh ngồi đàm phán, là rất khó nhằn.Tử Phóng thầm ngạc nhiên: “Vâng, nếu tôi biết thì…”“Nếu không biết thì anh đi điều tra giúp tôi!”Ôi, những vị MBA(3)! Tử Phóng nghĩ mà tức. Con người Trác Dĩnh cũng “trình làng”thẳng tuột như bản sơ yếu lý lịch của cô ta.“Được, tôi cứ tạm nhận lời, vấn đề này còn phụ thuộc vào chất lượng của thông tinmà cô cho tôi biết”. Tử Phóng tỏ ra lỳ lợm.“Thế thì tùy anh vậy, coi như tôi chưa nói gì hết, chúng ta ăn xong, đuờng ai ngườinấy đi!”“Thôi được, thôi được! Cô đã thắng. Tôi xin nhận lời…nhưng cô không sợ tôi chạylàng à?” Tử Phóng hiểu rằng mình chẳng có năng khiếu làm kinh doanh.Trác Dĩnh cười thản nhiên: “Anh chạy làng hay không, cuối cùng tôi vẫn sẽ có đượcthông tin cần thiết. Tôi chỉ nói đùa anh vậy thôi. Nhưng đúng là tôi muốn anh cho biếtLâm Mang hiện đang ở đâu?”“Anh ta bay hơi rồi! Nếu có thể tìm thấy thì tôi sẽ thỉnh giáo được anh ta khối thứ,chẳng phải nhọc sức chạy đến tận Thượng Hải này!”“Tôi cũng đoán thế”. Trác Dĩnh bỗng ngừng bặt,những ngón tay búp măng nhè nhẹ gõtrên mặt bàn, hình như đang nghĩ xem nên nói tiếp ra sao.Im lặng một lúc. Tử Phóng bắt đầu cảm thấy sốt ruột, bèn nói: “Hay là,tôi gợi mởđiều này với cô. Cô và Lâm Mang đã từng yêu nhau, đúng không?”“Tôi không thích nói dối, nhưng rất lạ là tại sao anh lại biết nhỉ?” Trác Dĩnh nhìnchằm chằm vào cặp kính râm của Tử Phóng.“Chỉ là phỏng đoán liều của tôi! Tuy không hiểu về Lâm Mang nhưng đại khái tôicũng biết anh ta háu gái còn mạnh hơn các cô gái mê đồ trang sức! Anh ta dám theođuổi, giăng lưới vét sạch, bắt cá hai mươi tay cũng không mỏi! Hai vị, một người phụtrách thị trường ,một người phụ trách tiêu thụ, cùng có mặt ở vài Hội chợ triển lãm,cùng đi giang hồ thì lửa gần rơm lâu ngày cũng bén! Huống chi Lâm Mang xưa nay đâuphải Liễu Hạ Huệ(4), lại có hình thức miễn chê, nếu hai vị không quấn lấy nhau thìmới là chuyện lạ! Này, xin hỏi liệu hai người đã…” Mỗi khi đắc ý, Tử Phóng thườngkhông che giấu được nữa.“Xin anh chớ đi sâu vào các chi tiết. Anh đã đoán đúng, chúng tôi đã từng yêu nhau,nhưng rồi tôi nhận ra quan niệm của mình và anh ta khác nhau quá xa. Tôi cần mộtbến đỗ lâu dài, còn anh ấy cần những cú sốc hoặc là những mục đích mạnh hơn. Tôixin chịu cái trò chơi ấy, bèn tuyên bố chia tay , ít ra cũng gọi là rút lui an toàn không bịtổn thương”. Trác Dĩnh tuy có phần ngạo nghễ nhưng phải nói là cô rất thẳng thắn.“Giống nhau một cách đáng sợ!” Tử Phóng lập tức nghĩ đến Tư Dao, anh kêu lên.“Cái gì giống nhau? Ai giống ai?”“À…không có gì .Có một cô gái cũng nhìn nhận rất giống cô, nhưng chưa sắc sảobằng!”“Tôi đã cho anh biết thông tin quan trọng rồi, đúng chưa?” Trác Dĩnh lạnh lùng nhìn TửPhóng.“Đúng là rất quan trọng. Nhưng còn lâu mới đủ, tôi rất muốn biết tại sao anh ta lại đikhỏi Thượng Hải?”“Có những điều, dù rất riêng tư, tôi cũng đã nói với anh nhưng có những điều tôikhông thể cho biết. Nhất là hôm nay tôi nghiệm ra rằng anh chẳng phải người đáng tincậy, nên tôi càng không thể cho anh biết”.Những nhân vật MBA có khác! Tử Phóng sắp nổi điên: “Thế thì cô…”“Tôi không như anh tưởng đâu, tôi sẽ giúp anh, nhưng không trực tiếp nói với anh thôi.Tôi cho anh hai đầu mối: một là hãy đọc lại tờ “Văn Hối Báo” ngày 11 tháng 8. Có vấnđề gì thì đi mà hỏi phóng viên. Hai là, anh hãy nhớ chi tiết lúc nãy tôi nói, Lâm Mangkhông phải gã yêu râu xanh chính cống, mỗi hành vi của anh ta đều có tính mục đíchrất rõ. Thế thôi! Này, chớ quên thanh toán!” Trác Dĩnh nói rồi đứng lên, khoác ví đầm,đôi chân đi giày cao gót bước rất nhanh ra cửa.Tử Phóng thấy hơi nóng gáy,anh cất cao giọng: “Thực ra cô vẫn nhớ anh ta, đún ...