Danh mục

Chuyện đi không hẹn

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 133.32 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 5,000 VND Tải xuống file đầy đủ (11 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Này, Phương, mấy cái hồ sơ tao để trên bàn mi lo xong rồi cho nó đi cho rảnh nợ. Tao không muốn nhìn thấy chúng nữa. Mấy vụ cần theo dõi tao có ghi trên tấm giấy ghim vào tường đây. Mi nhớ để mắt qua. Có gì lạ cần bàn với tao, mi cứ điện thoại hoặc e- mail nghe! Còn gì nữa không hè? Chút nữa quên, cái báo cáo đặc biệt tao đã in ra rồi. Khỏe cho mi nhé.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chuyện đi không hẹn Chuyện đi không hẹnNày, Phương, mấy cái hồ sơ tao để trên bàn mi lo xong rồi cho nó đi cho rảnh nợ. Taokhông muốn nhìn thấy chúng nữa. Mấy vụ cần theo dõi tao có ghi trên tấm giấy ghim vàotường đây. Mi nhớ để mắt qua. Có gì lạ cần bàn với tao, mi cứ điện thoại hoặc e- mailnghe! Còn gì nữa không hè? Chút nữa quên, cái báo cáo đặc biệt tao đã in ra rồi. Khỏecho mi nhé. Nhưng mi xem có lỗi gì thì sửa dùm. Chính tả thì tao dở, văn phạm thì taocũng thua mi, vậy mi cứ tự nhiên xuống bút. Đừng ngại gì cả. Làm người ngoại quốc họctiếng Anh sướng thiệt. Được học và chịu học. Còn như tao, nó nằm sẵn trong người, vungtay ra là viết, viết dễ dàng như ăn, có ai ăn mà nghĩ bao giờ, vậy là lỗi ngổn ngang, lỗi màchẳng biết lỗi. Phải nhờ tới người viết như... viết, loại như mi, sửa mới xong! Ấy chết,chút nữa quên. Mi nhớ tưới dùm chậu cây trên bàn nghe. Nó đang ra bông đấy, mi thấykhông? Tao đã điện thoại khoe với bà già rồi. Bây giờ mà để nó ngỏm thì mang tội nóidối mẹ. Mi gỡ tội dùm tao nghe! Cám ơn mi trước. Tao có quên gì không hà?Mệt cái con nhỏ này quá. Mỗi lần đi công tác là nó lại diễn văn tràng giang đại hải vớitôi. Nó thừa biết là nếu nó không nói lấy một tiếng thì mọi việc cũng sẽ xong cả thôi, vậymà nó không nói thì không yên tâm. Tính nó vốn cẩn thận. Tôi vẫn thường chọc nó giàhơn cả bà già nó. Nó chỉ cười. Cái cười thật hiền mang vẻ tội tội. Tôi chẳng biết tội làmsao nhưng vẫn cảm thấy một cách rõ ràng như vậy. Tội nó thì tội, tính tôi vẫn thích chọcnó.Này, dặn gì mà dặn kỷ vậy? Bộ đi luôn không về nữa hay sao đây? Mà biết đâu đó, quabên ấy có khi gặp một hoàng tử của lòng em là rồi đời. Còn nhớ chi tới cái xứ Boston giànua cũ kỹ này nữa!Tracy hây hây đôi má, đấm nhẹ trên lưng tôi.Có gặp được hoàng tử thì cũng phải cưỡi mây về báo cho mi biết, chứ không thì nhứcđầu nhức óc với mi chịu gì nổi. Này, mi cố tập lấy cái tính ngậm miệng cho quen đi. Ởnhà đã khổ chồng con, tới sở lại khổ thêm tao nữa, không hiểu ngoài đường ngoài xá cócòn tên nào phải khổ nữa không?Tracy né tránh cú đấm của tôi, miệng vẫn tía lia.Này, sức mạnh không giải quyết được gì đâu trừ khi trên võ đài. Chịu khó bóp mồm bópmiệng lại rồi khi về tao mua quà cho. Mi ưng chi? Mua cho mi một lố băng keo về dánmiệng nghe? Con nhỏ này quá đáng. Miệng tôi thấm gì với miệng nó.Thôi được rồi. Cám ơn mi. Khỏi phải mua gì cho tao. Giữ tiền bỏ nhà băng nhìn chosướng mắt. Ai cũng ưa tiền cả nhưng mi ưa hơn mọi người một chút thôi! Tracy trợn mắt làm bộ nạt tôi.Tao biết tao còn nợ mi một chầu ăn trưa thứ sáu. Cứ yên tâm, về tao sẽ trả, khỏi phảinhắc khéo. Thôi tao đi nghe. Ở nhà một mình đừng có khóc. Con nít khóc là xấu, già rồikhóc cũng vẫn cứ xấu như thường.Không lại miệng được với con nhỏ này. Cái miệng nó trông xinh như miệng thiên thầnmà bẻ cong bẻ quẹo đến tài. Tôi chịu thua.Ừ, mi đi bằng an!Tôi định giỡn thêm theo kiểu phim bộ Nhớ bảo trọng! nhưng nhìn thấy mái tóc hoe nâucủa nó tôi nản. Nó hiểu sao được. Tracy với tay lấy tấm hình bé Mai trên bàn của tôi, kêlên miệng hôn lia lịa.Nói với con chó con tao sẽ mua quà về cho nó. Nó vẫn thích chú vịt Donald chứ gì?Chắc thế nào tao cũng ghé Disneyland.Disneyland, đối với Tracy, mãi mãi là một nơi xa vời vợi. Tôi vừa vào tới sở, chưa hớpđược một hớp cà phê buổi sáng, chuông điện thoại đã gắt gỏng, giọng David hốt hoảng.Phương, xuống cantin ngay. Lẹ lên!Tôi vừa cất tiếng hỏi thì điện thoại đã bị cúp cái rụp. Chuyện gì mà như giặc tới nhà vậy!Tôi ba chân bốn cẳng xuống cantin. Gần như cả sở đang chúi mắt vào chiếc tivi kềnhcàng lúc nào cũng mở, đặt nơi góc phòng. Căn phòng đông người im lặng một cách bấtthường. Tôi liếc nhìn vào màn hình. Từ lưng chừng tòa cao ốc, khói quyện với lửa đangcuồn cuộn bốc ra. Người người nhốn nháo dưới đường. Chưa biết chuyện chi, tôi cũngkhông dám hỏi ai. Tôi nhìn thấy David đang to mắt bên một chiếc bàn ngổn ngang nhữngly cà phê còn đầy ắp. Tôi đang định bước tới thì mọi người sửng sốt bưng mặt. Một chiếcmáy bay đang lừng lững chui đầu vào tòa cao ốc kế bên. Ngọt như một lát dao cắm phậpvào một chiếc bánh. Lửa tung tóe ngóc đầu chui ra. Tôi ôm mặt. Người tôi như muốn rũra. Tiếng la thất thanh hoảng sợ, tiếng xướng ngôn viên trong tivi như những tiếng sóngtiếng gió ầm ì trong tai tôi. Tôi không thấy David nhích về phía tôi. Giọng hắn đấm mạnhvào màng tang.Người ta nói máy bay cất cánh từ phi trường Logan.Tôi hoảng hốt.Chuyến bay nào vậy? Cầu trời không phải chuyến đi Los Angeles!David lắng tai nghe. Tôi cũng chăm chú. Giọng người xướng ngôn viên rã rời. Tôi ngheloáng thoáng tên một hãng máy bay. Rồi tôi nghe rõ ràng Los Angeles. David hét lên.Người tôi giật bắn theo tiếng nấc.Tracy!David giữ chặt hai vai tôi. Chung quanh tôi ào ào như đàn ong vỡ tổ. Tôi nhìn thấy nhữngcặp mắt ướt mọng, những chiếc khăn giấy trắng. Tai tôi vang vang tiếng sụt sùi. Mọingười chết trên ghế, mặt thất thần. Tôi ngồi lặng. Hình ản ...

Tài liệu được xem nhiều: