-. ..Nói thật với em, sắp tới mẹ chị bán mảnh đất ở quê đi cho con cái không nhiều mỗi đứa cũng phải hơn chục cây vàng, chị bỏ ra một ít chạy cho anh ấy đi làm chắc chỉ vài năm sau sẽ mua được nhà. Nói vậy để mình em biết thôi nhá... các cháu ở nhà hư nên chị giấu. Chúng nó mà biết có khi giết cả mẹ đẻ đấy... Người đàn bà nói xong nhìn trân trân vào ngọn lửa đang cháy, đôi mắt chị ta hõm sâu ngỡ như chỉ còn hố mắt....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chuyện Đờivietmessenger.com Nguyễn Thị Thanh Tâm Chuyện Đời-. ..Nói thật với em, sắp tới mẹ chị bán mảnh đất ở quê đi cho con cái không nhiều mỗi đứacũng phải hơn chục cây vàng, chị bỏ ra một ít chạy cho anh ấy đi làm chắc chỉ vài năm sausẽ mua được nhà. Nói vậy để mình em biết thôi nhá... các cháu ở nhà hư nên chị giấu.Chúng nó mà biết có khi giết cả mẹ đẻ đấy...Người đàn bà nói xong nhìn trân trân vào ngọn lửa đang cháy, đôi mắt chị ta hõm sâu ngỡnhư chỉ còn hố mắt. Gò má cao không một lớp mỡ, đen đúa theo quãng đời phong trần. Chịgià trước tuổi 45 của mình. Đôi vai mỏng mảnh khô cứng khoác chiếc áo nâu màu của thầytu chốc chốc so lại. Mỗi lần cười, khuôn mặt và khối hình chị mới có dịp tươi tắn lên đôi chúttrong âm thanh đùng đục phát ra từ cổ họng. Ly góp chuyện vẻ dè chừng. Năm tháng sốngở xóm nhỏ giữa đô thành hoa lệ này cô không lạ gì người đàn bà mang cái nhìn sành đời ấy.Chị có khả năng đón bắt ý nghĩ người khác rất giỏi. Nhiều lần, chính Ly phải giật mình vì bịchị ta đoán trúng tâm trạng, sau đấy như vô tình chị chỉ buông cho vài ba câu pha trò hómhỉnh cũng đủ sợ. Gia đình chị con cái tù tội cũng là lý do nhiều người không dám gần. Họngại liên lụy. Mặc dù vậy, Ly thấy thương cảm với chị. Tội nghiệp cho một kiếp người. Cảtháng có 30 đêm thì hơn 20 đêm Ly nghe thấy lời nhiếc mắng vợ của anh ta. Ban ngày cáitấm thân nhão nhoét, béo tròn như bao trấu ấy ngủ khì để mặc vợ cặm cụi với bữa cơm bụi.Gọi là bữa cơm bụi bởi vì ngày hai lần, khi nấu cơm chị đều nấu dôi ra để bán thêm. Trongxóm những người nhỡ bữa không ăn cơm ở đó. Họ biết cái cảnh cơ hàn của nhà chị nên sợchị chỉ dám mua đồ cặn đồ thừa ở chợ để nấu. Khách hàng thường là người vãng lai đi quaghé vào ăn. Họ ngồi chung mâm trên dãy bàn ăn bé con con với gia đình chị mà không biết.Có hôm đang ăn, anh chồng say rượu đập bát đĩa xoong nồi đổ vỡ lẻng xẻng. Khách bỏ dởbữa trả tiền rồi chạy, có khi quên cả đồ đạc. Quán cơm của chị không thấy mặt khách đếnlần thứ hai. Mỗi bận như vậy, y như rằng, anh chồng diễn vở bỏ nhà đi hai, ba hôm liền, lúcvề câu đầu tiên bao giờ cũng phân trần với mọi người xung quanh rằng mình không may lấyphải vợ đoảng, chẳng nết na chiều chồng:- Cô ta chỉ sống được với con thôi, người khó tính không ai chấp nhận đâu ạ. Bà không biếtchứ con phải chịu đựng ghê lắm đấy... Một lần mẹ chồng Ly góp ý, anh ta chắp tay vái bà bacái như tế sống, đoạn cầm chai rượu khiến bà hoảng quá bỏ cuộc khuyên giải. Ly thì hãingười đàn ông ấy. Con người dở tỉnh dở say, nửa thật nửa đùa cứ gọi cô là Tây Thi với đôimắt ngó như mắt lợn luộc. Khốn thay, cái “ổ” của người đàn ông đó lại là cái giường kê cùngvới đống bàn, ghế, chạn và các đồ lỉnh kỉnh khác của gia đình họ ở lối đi dưới ngõ. Nóchiếm hai phần ba con đường chung của cả xóm, người đi ra đi vào không thể không gặp.Gia đình nhà đấy còn có một căn phòng trên gác hai, cửa sổ đối diện với cửa sổ nhà Ly. Cứsáng sáng hết bố rồi đến thằng con trai súc miệng òng ọc nhổ ra ban công. Hai thằng nữanghiện hút ngày nằm ngáp dài, đêm leo qua cửa sổ xuống nóc mái bê tông của nhà dướiviện cớ trong nhà nóng quá, ngủ đấy cho mát, đến sáng dậy thì không thấy tăm hơi đứa nàođâu cả. Ly không dám mở cửa sổ nên căn phòng vốn là cái gác lửng, thấp lè tè của nhà côlúc nào cũng tối om như hũ nút, luôn phải dùng đến ánh sáng đèn ngay cả ban ngày.- Chuẩn bị dọn đồ về nhà mới!Chồng Ly nói như tuyên ngôn. Ba ngày sau mọi đồ đạc được đóng thùng cẩn thận. Ông trờiđã không phụ công sức gần chục năm dành dụm cộng với tiền bán nhà đang ở, vợ chồng Lygiờ cũng được toại nguyện. Ngôi nhà mới mặc dù không to tát nhưng cũng là ngôi nhà cóđược ánh sáng ban ngày. Tối trước hôm dọn đi, mẹ chồng cô phấn khởi nói con dâu sangchào hàng xóm. Ly tự nhủ: “Ừ cũng phải đi thôi, chỉ còn nốt hôm nay’’.Bảy giờ tối, cơm nước xong Ly gọi đứa con gái lên 6 tuổi đi cùng. Việc chào tạm biệt hai nhàsát vách thật đơn giản. Cuối cùng tiễn biệt vẫn là những lời chúc mừng vui vẻ. Con gái Lyxin phép mẹ về trước để học bài. Ly chưa về ngay, cô vòng ra ngoài ngó sang lối ngõ. Mộtdáng hình đàn bà đang đổ sụp xuống bất động. Ngọn lửa từ chiếc bếp kiềng ba chân cháybập bùng bên cạnh. Ly lại gần đánh tiếng:- Đun nước à chị Tài?- Ừ... em đấy à...Giọng nói của người đàn bà linh hoạt trái ngược với chị ta ban nãy.- Sắp chia tay nhau rồi phải không? - Người đàn bà vồn vã - Chị đã biết từ mấy hôm nay,mừng cho vợ chồng em đấy, em còn trẻ mà được sung sướng như vậy là may mắn hơnngười rồi... Thật là đổi đời!Trong ánh lửa chập chờn, Ly thấy luồng sáng sắc vụt ngang mặt khiến phản xạ tự nhiên củacô là chớp nhanh mắt để tránh, người đàn bà vừa nói dứt lời quay ngoắt đi im lặng. Ly áingại đoán chắc chị đang chạnh lòng nghĩ đến bản thân chăng?- Nhà em chật chội quá nên từ lâu cũng đã nghĩ đến việc chuyển nhà, nhưng ở đâu thấyquen đấy, bây giờ đi cũng buồn chị Tài ạ!- Thôi đi được là mừng, chị cũng ...