Danh mục

Chuyện Kể

Số trang: 16      Loại file: pdf      Dung lượng: 169.23 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 10,000 VND Tải xuống file đầy đủ (16 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chuyện tình yêu một thời tuổi trẻ - một thời của gió táp mưa sa đất nước đảo điên ngày 30 tháng 4 1975 - để bây giờ, sau bao nhiêu năm dài bật lời trăn trối để liệm chôn mối tình đầu. Em không là người yêu - em chính là tình yêu của tôi! Mời đọc. Họ làm quen nhau bằng thư từ qua lại do sự giới thiệu của chú K., một người bạn thân của hai gia đình. Năm đó, cô đang học sư phạm Phước Tuy để làm cô giáo tiểu học, còn hắn đã...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chuyện Kể Chuyện KểChuyện tình yêu một thời tuổi trẻ - một thời của gió táp mưa sa đất nước đảo điên ngày30 tháng 4 1975 - để bây giờ, sau bao nhiêu năm dài bật lời trăn trối để liệm chôn mốitình đầu. Em không là người yêu - em chính là tình yêu của tôi! Mời đọc.Họ làm quen nhau bằng thư từ qua lại do sự giới thiệu của chú K., một người bạn thâncủa hai gia đình. Năm đó, cô đang học sư phạm Phước Tuy để làm cô giáo tiểu học, cònhắn đã là sinh viên sĩ quan nửa năm thứ ba trường Võ Bị Đà Lạt.Hơn sáu tháng sau, nhân chuyến công tác cổ động ứng viên cho khóa 30 tại Sài Gòn, hắnvề Vũng Tàu thăm nhà và họ gặp nhau lần đầu tiên.So với mấy người bạn gái hắn quen, cô không đẹp nhưng thùy mị, dễ nhìn.Thời gian trôi đi, những lá thư của cô có làm nghiêng lệch tình cảm trong trái tim hắn.Đến lúc phải xa xứ lạnh sương mù, hắn ra trường, khoác áo rằn ri, đồn trú ở Biên Hòa.Tốt nghiệp sư phạm hạng khá cao, cô chọn về dạy tại trường tiểu học Ngã Năm, VũngTàu, gần nhà.Họ viết và nhận thư nhau dường như mỗi tuần. Những lúc không phải đi hành quân, hắnthường lấy 24 giờ phép ngắn ngủi về thăm nhà, thăm cô. Tình cảm giữa họ vẫn chỉ là tìnhbạn thân ái và trong sáng, chỉ là những cái nắm tay ấm áp.Ở căn cứ hành quân, trong một dịp liên hoan đơn vị, hắn lại tình cờ quen M., một cô giáokhác. Nhưng quen để mà quen, để đi uống cà-phê ngoài phố, để nói chuyện trời trăngmây nước trong doanh trại mỗi lúc bị cấm quân.Hắn thành thật kể chuyện cô giáo Biên Hòa cho cô nghe. Cô chỉ cười hiền, khen hắn đàohoa!Chiến cuộc tiếp diễn ngày càng khốc liệt. Nhảy vào trận địa Phước Long, hắn bị thương ởchân trái, phải nằm y viện ba tuần lễ. Vết thương gần lành, hắn chống gậy khập khiểngghé trường, đến lớp thăm cô. Vừa nhìn thấy hắn, cô kêu “Trời ơi” rồi nước mắt ràn rụa.Tội nghiệp đám học trò nhỏ của cô, thấy cô giáo khóc, chúng ngồi im thin thít.Chiều ngày 29 tháng 4 năm 1975, đơn vị hắn được lệnh rút về bảo vệ Sài Gòn. Hắn ngậmngùi đẩy chiếc Honda xuống giao thông hào cùng xấp thư của cô rồi châm lửa đốt. Trongtrận chiến sống mái sắp tới, chắc gì hắn sẽ tồn tại và nếu lỡ chết đi, hắn không muốn aiđó sẽ lục ba-lô hắn, thương hại rồi tò mò đọc những lá thư của cô.Nhưng hắn không chết và chiến tranh kết thúc.Nhủ lòng ngày nào được thăng cấp đại uý, được giữ chức vụ đại đội trưởng để tiền lươngtăng thêm đôi chút, hắn sẽ ngõ lời cầu hôn cô, cùng cô tạo dựng một mái ấm, mơ ước đógiờ đây đã tan cùng vận nước.Làm tên chiến bại trắng tay, hắn trở về nhà với một tâm trạng chán chường, mặc cảm.Gặp cô, cô khoe đã bỏ những lá thư của hắn vào chiếc hộp thiếc, chôn dấu an toàn sauvườn nhà. Cô hỏi: “Thư của H. đâu?” Hắn lắc đầu, buồn bã.Hai ngày trước khi tự nguyện chui đầu vào chiếc xe bít bùng chở đến trại giam, hắn cùngcô ra ngồi trên một ghềnh đá ở Bãi Trước, lúc trời chiều, ngó mông ra biển rộng. Họ imlặng nhiều hơn vì biết nói gì khi tương lai của cả hai, nhất là của hắn sẽ đen như mặt biểnđang ngả về đêm.Hắn ôm sát cô thì thầm lời từ biệt. Lúc ấy, gió biển thổi những sợi tóc mới vừa chấm vaicủa cô bay bay vào mặt hắn, thoảng nhẹ hương bồ kết.Lại những tờ thư ngắn, bài bản, hiếm hoi được gởi ra, vào trại tù Long Khánh giữa hắn vàcô. Hắn thầm mừng cho cô được tạm lưu dụng trong chế độ mới. Và trong những gói quànhỏ bé mà mẹ hắn được phép gởi qua bưu điện cho hắn có những viên thuốc được muabằng tem phiếu của cô.Một buổi chiều gần Tết nguyên đán Mậu Ngọ ở trại tù Phước Long, hắn được báo có mẹđến thăm nuôi. Và thật bất ngờ khi đi ra dãy nhà khách, hắn trông thấy mẹ và cô đangđứng chờ. Lòng hắn rộn lên niềm vui pha lẫn bùi ngùi, thương cảm. Mẹ đã già thêm vớinhiều nếp nhăn hằn trên khuôn mặt, còn cô thì đen và ốm hơn xưa. Ôi đường đi khókhăn, dịu vợi, hai người đã vì hắn mà phải nhọc nhằn, vất vả biết bao!Lúc cô quay đi để dấu nỗi xúc động, hắn chợt nhận ra mái tóc óng mượt ngày nào giờ đãquá vai.Ánh mắt thương yêu của mẹ, nụ cười dịu hiền của cô và màu hoa cúc vàng nhạt của chiếcáo bà ba cô mặc đã mãi là những hình ảnh rạng rỡ, sinh động khó phai mờ trong tâmkhảm hắn trong buổi chiều tàn nơi trại tù ngày ấy.Đêm trên rừng cuối năm lạnh buốt. Hắn đốt đống lửa to giữa sân. Đợi lúc mẹ đã đi nằmnghỉ trên chiếc chõng tre ọp ẹp, họ ra ngồi ngoài hiên sưởi ấm, trò chuyện.Hơn ba năm xa cách, có bao điều để kể cho nhau nghe nhưng hắn hỏi cô nhiều hơn là nóivề mình. Hắn vẫn tự hỗ thẹn làm lính mà không giữ được nước, không cứu được dân thìđâu có gì để phải than thân về những đọa đày dành cho kẻ thua trận.Xã hội bên ngoài đổi thay và đi xuống nhưng cô chỉ kể về trường lớp cùng đám học trònhỏ bé, vô tội của cô.Cô yêu nghề giáo và thương lũ học trò lem luốc, thiếu ăn như những đứa em ruột thịt củamình. Chúng đang rất cần cô an ủi, chia sớt kiến thức trong lúc này.Giọng cô có lúc chùng xuống, nghẹn ngào.Bất giác, hắn cầm bàn bàn tay cô siết nhẹ, chạm phải những vết chai sần, kết quả của baolần đắp đường, đào ki ...

Tài liệu được xem nhiều: