Danh mục

Chuyện kể của con thằn lằn

Số trang: 4      Loại file: pdf      Dung lượng: 130.19 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (4 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tôi là một con thằn lằn! Tôi cư trú trên trần nhà của các phòng bệnh ở Viện máu huyết học TP HCM. Mỗi buổi chiều khi trời bắt đầu chạng vạng, tôi bò khỏi hang, giương đôi mắt tròn nhìn xuống những em bé xanh xao ốm yếu mắc bệnh ung thư.Ở nơi đây, tôi thường thấy rất nhiều nước mắt, thường nghe những tiếng thở thổn thức, bức bách và đầy mỏi mệt của loài người.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chuyện kể của con thằn lằn Chuyện kể của con thằn lằnTôi là một con thằn lằn! Tôi cư trú trên trần nhà của các phòng bệnh ở Viện máuhuyết học TP HCM. Mỗi buổi chiều khi trời bắt đầu chạng vạng, tôi bò khỏi hang,giương đôi mắt tròn nhìn xuống những em bé xanh xao ốm yếu mắc bệnh ung thư.Ở nơi đây, tôi thường thấy rất nhiều nước mắt, thường nghe những tiếng thở thổn thức,bức bách và đầy mỏi mệt của loài người.Vì đau xót cùng với họ, tôi liên tục tặc lưỡi, ngày này qua ngày khác: mỗi khi có mộtbệnh nhân mới vào, mỗi khi có một em bé ra đi, hay khi biết tin bậc làm cha mẹ nào đóđã ngã qụy ở quê nghèo vì quá vất vả kiếm tiền trang trải căn bệnh quái ác cho đứa con.Mỗi buổi chiều, tiếng tặc lưỡi ai oán của tôi như lời kinh tụng niệm xót xa cho nhữngkiếp người đầy khổ đau và nước mắt ngay-giữa-trung-tâm của một thế giới văn minh vàgiàu có như Sài Gòn, nơi mà con người ta đang quên mất chính mình. Tôi không nói tấtcả con người ở cái thành phố này vô tâm với những số phận đầy định mệnh, nhưng phầnđóng góp của ít ỏi những tấm lòng từ thiện sẽ mãi chẳng thấm vào đâu với nỗi đau ngàymột sâu sắc và oằn oại ở nơi đây.Bởi lẽ đó, tôi cứ tặc lưỡi hoài không thôi... Để xót xa cho loài người, cám cảnh một kiếpngười và dè bỉu chính những kẻ được làm người.Hôm nay theo lệ thường, sau khi đã lo cho lũ thằn lằn con ăn ngủ đầy đủ, tôi lại đi thămviếng các bệnh nhân con người xem ai còn ai mất. Căn phòng ngột ngạt chưa tới 20m2là nhà của hơn 5 đứa trẻ mắc bệnh máu trắng và lủ khủ những mùng mền, những chiếugối của các bậc cha mẹ nằm, ngồi lê la dưới sàn nhà.Tôi để ý một bé trai 9 tuổi mắc bệnh ung thư tủy xương. Tình cảnh của em thật đúng họavô đơn chí, đã mang cái mầm bệnh quái vật đó rồi còn sinh ra trong một gia đình không-thể-nghèo-hơn ở một làng đánh cá ở Rạch Giá.Từ ngày em bệnh, mẹ con dắt díu nhau vào nằm ở viện máu huyết học TP HCM, ngườicha ở dưới quê đi làm thợ hồ mỗi ngày kiếm được 30 nghìn để trang trải bệnh tình.***- Con thèm xôi gà mẹ!, em nói nho nhỏ với mẹ.Người đàn bà vừa cười, vừa mếu. Trời ơi, tiền thuốc còn không đủ trị bệnh, huống hồmua cái món ăn xa xỉ đó. Cuộc sống bây giờ cái gì cũng đắt đỏ (trừ nhân phẩm là ngàycàng rớt giá), một gói xôi gà cũng phải hơn 10 nghìn. Tôi thấy mắt người đàn bà ngânngấn nước.Sống ở đây với bao nhiêu hoàn cảnh bi kịch xung quanh làm người ta ngày càng trở nêndễ khóc. Mà chuyện gói xôi gà nhỏ xíu vậy cũng khóc được sao? Chắc chị ta tủi thân. Tủicho cái nghèo cái khổ và buồn cho sự bất lực triền miên trước những cơn thèm của đứacon bạc số.- Ờ, để mẹ đi mua. Con nằm chờ có bị đau gì thì la bự lên cho bác sĩ với y tá chạy vô cứucon.Sau câu dặn dò với vốn từ của một người ít học, chị vội vàng ra đi như sợ trễ nải điều gì.Em bé đã quen rồi với nước mắt, với những đau đớn trằn trọc cho nên nó không còn thấysợ hãi khi phải ở một mình. Nó nằm hồi hộp và sung sướng chờ gói xôi ngon từ mẹ. Lâulâu mới được ăn mà.Tôi tặc lưỡi khi thấy nó cười, bởi tôi xót xa cho một đứa trẻ chẳng còn biết sợ hãi hay đauđớn, sự cô đơn hay cái chết. Đối với nó, cuộc sống với thuốc men, với những mệt nhoàithiếu thốn đã trở thành điều quen thuộc tất yếu.Nó ăn ngon lành gói xôi ngon từ mẹ.- Sao không có cái đùi gà mẹ?- Người ta bán hết rồi!Làm sao chị có thể nói cho con biết để mua một gói xôi như vậy, ba nó ở dưới quê phảiquần quật phụ hồ gần cả ngày trời. Thêm một cái đùi gà ngon chắc là phải thêm hàngchục bao xi măng nặng nề đè lên vai người đàn ông khốn khổ.Người đàn bà lại hối hả dọn dẹp và đi ra ngoài, để em bé một mình trên chiếc giườngnhỏ, trong căn phòng bệnh hoạn. Em bé thấy tôi trên trần nhà. Nó thích thú giơ ngón taylên chọc tôi. Tôi tặc lưỡi giỡn với nó một lúc rồi chạy biến vào hang, kẻo không, nó buồnbuồn lấy ná thun bắt tôi chết bất đắc kỳ tử không ai nuôi con tôi thì khổ...Trong một tiền kiếp xa xôi nào đó, tôi cũng từng được làm người, nhưng vì lòng vị kỷ, tôiđã mạnh dạn bước qua những nỗi đau của người khác. Mắt tôi đã cố tình nhắm lại chỉ đểsống thỏa mãn cho bản thân. Có một kiếp về sau tôi đã trở nên mù lòa, vì cần ánh sáng đểlàm gì nếu chỉ muốn nhìn thấy mình mà thôi.Tôi cũng từng bị thiếu máu thừa sống thiếu chết để đền tội dửng dưng khinh rẻ máu,nước mắt và bệnh tật của những con người đã đi qua cuộc đời tôi.Rồi quá mỏi mệt với cái sự vay trả, trả vay đó, trong lần tái sinh sau chót lên cõi trần, tôiđã xin Diêm Vương: Thà ông hãy để tôi được làm một con thằn lằn - vì một con thằn lằnbiết tặc lưỡi xót xa cho nhân thế vẫn hơn một kiếp con người sống vô tâm với đồngloai....__________________ ...

Tài liệu được xem nhiều: