Con đường quanh co qua mấy gốc liễu, những cây sồi già, những tán lá rộng của hàng cây bả đậu và đột ngột mở rộng. Khoảng trời xanh trưóc mặt cho người ta có cảm giác thoáng mát, thoải mái. Bên phải con đường một ao nhỏ có hình dáng chiếc hồ lô, một sân cỏ bao quanh có một vài chiếc bàn gỗ bên cạnh đó là nhũng lò nướng BBQ quen thuộc. Cuối công viên, nằm xéo bên phải có một căn nhà nhỏ sơn màu rêu pha một chút sắc vàng. Cổng vào nhà làm bằng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chuyện Không Đáng Kểvietmessenger.com Lê Việt Điểu Chuyện Không Đáng KểCon đường quanh co qua mấy gốc liễu, những cây sồi già, những tán lá rộng của hàng câybả đậu và đột ngột mở rộng. Khoảng trời xanh trưóc mặt cho người ta có cảm giác thoángmát, thoải mái. Bên phải con đường một ao nhỏ có hình dáng chiếc hồ lô, một sân cỏ baoquanh có một vài chiếc bàn gỗ bên cạnh đó là nhũng lò nướng BBQ quen thuộc.Cuối công viên, nằm xéo bên phải có một căn nhà nhỏ sơn màu rêu pha một chút sắc vàng.Cổng vào nhà làm bằng gỗ có giàn hoa leo, vào mùa hè những chùm hoa màu tím than treolơ lửng càng tạo vẻ trầm mặc cho ngôi nhà. Căn nhà nằm khuất dưới bóng cây thông già cụtngọn.Hôm nay, bầu trời cuối năm vẫn đục màu chì, mây mù bao phủ những ngọn đồi ở phía xa xa.Hai cửa sổ có màn che cùng màu với căn nhà, mở rộng, làn gió nhẹ rung động các tấm màn.Con chó nhỏ nằm im trên chiếc xích đu đặt trước hiên nhà dưới cửa sổ bên cánh trái cănnhà.Đồng Khuyên nhìn rõ căn nhà từ bên kia bờ hồ khi chiếc xe taxi vừa thoát ra khỏi mấy lùmcây. Xuống xe, trả tiền, Đồng Khuyên hồi hộp đặt bước chân đầu tiên lên thảm cỏ công viên.Nàng sẽ ngạc nhiên, mở tròn đôi mắt ? Nàng sẽ bụm miệng ngăn tiếng kêu thảng thốt?Nàng sung sướng chào đón cuộc gặp mặt bất ngờ? Nàng sẽ phản ứng thế nào? Chàng sẽnhào tới ôm nàng trong vòng tay hạnh phúc? Sẽ hôn nàng say đắm? Nàng rụng rời, mềmnhủn, ú ớ đón nụ hôn trong cảm giác thích thú?Bao nhiêu luồng tư tưởng nhảy múa trong đầu theo những bước chân càng lúc càng gầnhơn. Đồng Khuyên nhìn một lần nữa căn nhà. Ờ, chưa nhìn rõ số nhà, nhưng chàng biếtchắc đó là căn nhà chàng đang muốn tìm đến. Nàng đã nói về căn nhà của nàng:- Căn nhà có màu xanh rêu anh nhé. Ở ngoài có một cây thông...Cây thông cụt đầu anh ạ.- Tại sao lại chọn cây thông kỳ thế?- Í, ai mà chọn. Ô...khi mua căn nhà nó đã có sẵn đó rồi mà. Anh mà thấy nó anh sẽ thươnglắm.- Kiếp sau xin chớ làm ngườiLàm cây thông đứng giữa trời mà reo. Phải thế không em?- Anh nầy. Bao giờ anh sẽ lên thăm em nè.- Tết.Có tiếng cười rúc rích:- Tết Marốc hả?- Cái gì? Tết này đó.Có tiếng reo vui:- Chắc! Ngày nào nè. Trước? Sau?- Bí mật.- Xí, thấy ghét.Bây giờ chàng đang đứng trước nhà nàng, vài phút nữa chàng sẽ găïp nàng. Lòng ĐồngKhuyên như mở hội. Mùa Xuân chưa về mà lòng chàng đã nở hoa.Sân cỏ mới cắt còn nồng ngai ngái. Cỏ mới cắt có mùi rất đặc biệt. Không thơm mùi hoa dại,không nồng sặt sụa như đống lá ủ mục; nó có mùi hơi ngai ngái cay nồng ấm áp và thoảngthoảng mùi thơm của cỏ, cái mùi trong gió khi ta chạy qua cánh đồng cỏ hoang.Đồng Khuyên đăït những bước chân nhẹ nhàng làm như chàng không muốn kinh độngkhông gian còn đang ngái ngủ trong một buổi sáng chúa nhật không có nắng. Đang là cuốimùa Đông và sắp bước sang Xuân và đây đó vết tích mùa Đông còn vương vãi với nhữngxác xơ của cây của cỏ bị vùi dập trong những trận mưa tuyết bất ngờ. Đồng Khuyên kiểngchân nhìn ra phía xa, mờ mờ trong màn sương đục.- Nếu anh đứng trước sân nhà em...Ô, không phải...đứng trên mô đất cao của công viêntrước nhà em và anh chỉ cần nhón chân lên một chút anh sẽ nhìn thấy vịnh Victoria nằmphục dưới chân anh.Nghe nàng tả cảnh, lòng Đồng Khuyên càng nao nức. Bây giờ chàng đang đứng đây. Chàngnhón gót mong tìm được cảm giác Vịnh Victoria nằm dưới chân anh. Nàng quên nói chochàng biết từ đây chỉ nhìn được Vịnh Victoria vào mùa nắng hoặc những ngày đẹp trời màthôi. Trong những ngày sương mù vịnh Victoria chỉ là động Thiên Thai của chàng Từ Thứcthuở xưa. Bây giờ, ánh nắng đang cố ngoi ngóp trong đống chăn bông nõn nà, những luồngsáng xuyên mây như cố vùng vẩy thoát khỏi một cơn ngủ nướng. Mây ửng sắc hồng, màuhồng đôi má của cô gái đương xuân xứ hoa Anh Đào Đà Lạt. Đồng Khuyên nhớ về Đà Lạtvới xóm Da Thiện, với chợ Hòa Bình, với cây cầu đá đi ngang qua con đường đến Chợ.Nhũng bậc đá leo lên chợ tràn đầy kỉ niệm một thời. Đừng từ trên cao nhìn qua bên kiathung lũng, nóc chuông giáo đường chìm ngập trong sương, dưới thung lũng, thấp thoángtrong sương mù, những luống rau cải mơn mở còn ngậm nước, những cô gái quảy đôi gàutưới thoăn thoắt bước đi giữa hai luống rau đôi tay nhuần nhuyển nghiêng thùng đổ nước.Những cô gái đầu đội nón lá, trùm kín gương mặt ửng hồng sau tấm khăn lông chống lạnh.Những đôi má hồng như trái mận khó quên trong lòng các chàng trai Sài Gòn (đa tình) saulần viếng thăm thành phố sương mù.Đồng Khuyên đứng đây, một thành phố sương mù, có nhiều đồi thông rất Đà Lạt. VịnhVictoria dưới kia ẩn hiện một chút nhớ thương về bờ hồ Hồ Xuân Hương. Nhưng người congái nơi đây, nơi thành phố vùng Tây Bắc Hoa Kỳ, không phải là người thôn nữ gánh nướctưới rau có đôi má hồng đào. Nàng đến từ Hà Nội phố. Xứ sở của 36 phố phường.- Anh à, 36 phố phường là của các nhà văn, nhà thơ còn đối với em. Hà Nội là những ngỏcụt, nhà thấp lè tè, mưa bên kia đổ nước xuống nhà bên đây. Là những ngày ba mẹ đã ra đi,em còn ...