Thông tin tài liệu:
Trần Đình Vạn, 47 tuổi. Giáo sư sử học của trường đại học Nghìn Xuân. Trên bục giảng ông thực sự là một nhà giáo thâm hậu có thể thao thao thâu tóm, và cắt nghĩa hành vi lớn, bé của các vị vua trong mọi thời đại. Từ vị vua nghiêm chỉnh, có công lao với dân tộc cho đến vị vua suốt ngày nằm, thích làm và xem chuyện âm dương hiển hiện qua quan hệ giữa cung nữ và đám hoạn quan giả.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chuyện lạ lúc nào cũng có Chuyện lạ lúc nào cũng cóTrần Đình Vạn, 47 tuổi. Giáo sư sử học của trường đại học Nghìn Xuân. Trên bục giảngông thực sự là một nhà giáo thâm hậu có thể thao thao thâu tóm, và cắt nghĩa hành vi lớn,bé của các vị vua trong mọi thời đại. Từ vị vua nghiêm chỉnh, có công lao với dân tộc chođến vị vua suốt ngày nằm, thích làm và xem chuyện âm dương hiển hiện qua quan hệgiữa cung nữ và đám hoạn quan giả. Về nhà thì giáo sư Vạn lại là một ông chồng hiềnlành, chăm chỉ trứơc mặt cô Ngân từng là học sinh của giáo sư nay là vợ và thủ thư thưviện của Viện sử học quốc gia cùng hai cô con gái choai choai. Một tên là Thu một làXuân. Cả hai đều có khuôn mặt ưa nhìn. Cô lớn Thu mới chòm chèm 20 tuổi nhưng đã lộra sự thận trọng trong ăn nói mức độ và hay lo xa. Cô bé Xuân lốp chốp thích nhõngnhẽo. Gia cảnh như vậy nên tất nhiên giáo sư Vạn là người đàn ông duy nhất trong nhà.Mọi việc mang tính dương, đầy sức mạnh và sự thông hoạt đều do giáo sư đảm nhận.Tính tình giáo sư hiền lành nên sau những giờ cao đàm khoát luận trên giảng đường vàtrong các cuộc hội thảo về vua Hùng có thích bánh chưng, bánh dầy hay không. Hoặc áocủa Mỵ Nương dệt bằng lông ngỗng hay lông gà rừng thì ông lại về làm mọi việc màngưòi đàn ông duy nhất trong nhà phải làm. Vào một ngày chủ nhật trong khi lau chiếc tủđứng dạ cá chân quì là niềm tự hào của chính giáo sư đã xẩy ra một sự việc bất ngờ tạo racốt lõi của câu chuyện sau đây. Chiếc tủ này quí vì kiểu cách của nó đã thất truyền hơnmột thế kỉ nay và chưa có ông thợ mộc nào có ý định khôi phục lại. Điều thứ hai theogiáo sư đây là chiếc tủ đã từng đựơc một vị đô uý của Hoàng Diệu dùng để bầy biện đồgia bảo cùng ấn tín, các bùa sắc phong. Sau khi kinh thành thất thủ viên đô uý này tuẫntiết theo chủ nên chiếc tủ thất lạc ra thiên hạ. Vì giáo sư Vạn xác định ý nghĩa lịch sử nhưvậy nên mặc dù bản lề cũng như vài chỗ của chiếc tủ bị thời gian làm cho hỏng hóc, cóthể bị gẫy hoặc xụp đổ bất cứ lúc nào giáo sư vẫn không tán đồng ý kiến của vợ và haicon gái một là bán đi mua cái khác, hai là chữa lại. Riêng trường hợp này có thể khẳngđịnh uy tín và vai trò chủ chốt trong nhà vẫn thuộc về giáo sư Vạn. Chỉ có đìều khi giáosư miết khăn lau vào mặt trong thì cánh cửa tủ bung ra, và gờ của cánh tủ bằng lim đãđập vào đầu giáo sư. Chắc là cú đập khá mạnh khiến giáo sư ngã vật xuống nhà. Chânông có dẫy đâu như hai, ba cái. Cô Ngân vợ và Xuân con gái út giáo sư chạy ra. Thấy ôngnhăn nhó cố lồm cồm nhỏm dậy cô Ngân sót chồng, xuýt xoa hỏi :- Có làm sao không ?Cô con thì phụng phịu :- Chị Thu con và con đã bảo bố nhờ chú An khuân cái tủ này lên gác xép rồi bố mua mộtcái tủ khác vừa đẹp vừa gọn bao nhiêu .Vừa nghe vợ con phàn nàn như vậy giáo sư Vạn đang lim dim nằm dưới sàn nhà mởbừng mắt, bật đứng dậy. Ông đưa tay vuốt cằm bằng động tác của người có bộ râu dài,sau đó ông đằng hắng định nói thì con gái út của ông vừacười sằng sặc vừa nói :- Bố hay thật đấy. Râu mọc tí nào bố cạo sạch đi làm gì có mà …Vợ giáo sư thấy chồng đứng dậy bình thường ca cẩm:- Khiếp. Nghe tiếng đập em thót cả tim, sợ hết hồn. Vậy mà còn làm trò. Thôi mai gọingưòi ta vào bán phắt cái tủ đi,chứ cứ thế này có hôm chết ngưòi như bỡn.Gíáo sư hạ tay xuống quắc mắt- Ái khanh và công chúa mặc dù là những ngưòi ruột thịt của trẫm nhưng không đựơclộng ngôn. Ý chỉ của trẫm là tối thượng. Từ nay không ai kể từ ái khanh, công chúa, tểtướng đương triều hay quan Thái phó, quan ngự sử có lời ngựơc lại. Trẫm không xem bấtkì một bản sớ nào liên quan đến chiếc tủ này và coi đó là sự kháng chỉ. Trẫm sẽ trừngphạt.- Được rồi. Khổ quá có độc một cái tủ hỏng mà….Anh xem kĩ. Chân tay,ngưòi ngợm cólàm sao không- Ta nói rồi. Các khanh bình thân đi. Bãi triều.Giáo sư hất tay lên làm cô bé Xuân cướp sằng sặc. Nó cười đến chảy nứơc mắt rồi cố nénchuỗi cười bảo.- Bố làm không giống vua. Hôm nọ con xem cải lương trên ti vi rồi …- Trẫm là vua tại sao công chúa dám nói …Ti vi là cái gì ?- Kìa bố. Hôm ấy bố cùng xem với con. Bố còn nói là tác giả vở viết sai lịch sử là gì.- Trẫm đã nói rồi. Không đựơc xàm tấu .Ta là vua. Lời của ta là ý của muôn dân.Nhìn bộ dạng của bố, Xuân lại rung rúc cười đến chẩy nứơc mắt. Đợi cơn cười dứt, cô béhỏi luôn :- Nhưng bố là vua gì ?- Trẫm là Lê Hoàn- Hô .Hô .Lê Hoàn .Lê Hoàn .Úi giời ơi là giời. Trông bố kìa .Con bé gò người xuống để tránh nhìn bộ dạng buồn cười của bố- Không đựơc loạn ngôn.Giáo sư Vạn quắc mắt nhìn con gái. Chị Ngân xua tay dàn hoà- Thôi hai bố con đừng đùa nữa. Anh dọn dẹp xong vào ăn cơm đi Còn Xuân goị điệnxem chị con sắp về chưa. Cứ ra khỏi nhà là y như rằng mất hút. Chả biết nó đi đâu mà đilâu thế .- Đã bảo bãi triều sao các quan còn đứng nhốn nháo ở đó.Giáo sư nhìn vợ chằm chằm quát to- Thôi đựơc rồi. Đựoc rồi. Hôm nay có cái gì mà tự dưng đú đởn thế không biết. Xuângọi điện cho chị cho biết chừng rồi vào nhặt rau thơm cho mẹ. Canh cá mà thiếu rau sốngthì có mà ...- Mẹ mẹ .Bố con kia.Nghe tiếng thảng thốt của con gái,chị Ngân quay lại. Cô tròn mắt khi nhìn thấy giáo sưcúi xuống có ôm khư khư cánh tủ. Miệng rên rỉ- Tha cho tôi. Tha cho tôi. Vì tôi đói quá nên mới trót lấy của ông ấy. Đừng, đừng bắt tôi.Tôi còn hai đứa con gái, còn vợ. Họ đều là người học hành tử tế nên chịu làm sao đượcnỗi nhục này khi các ông bắt tôi. Xin các ông. Tôi cắn rơm cắn cỏ …Tha cho tôi. Tôi sẽkhông bao giờ phạm tội nữa. Đời người cũng như lịch sử một quốc gia, một dân tộc thếnào chả có lúc thăng lúc trầm. Khi vinh quang lúc vận hạn. Tất cả đều do số trời. Các ôngphải hiểu như vậy mà thông cảm cho hành vi của tôi .2 .Sau vụ bị cánh tủ cũ thời Hoàng Diêụ rơi trúng đầu bề ngoài giáo sư không có gì thayđổi. Vẫn cao một mét sáu tư và cân nặng 54 cân hai. Còn bên trong….Đã là bên trongcon ngưòi nếu không tính là lục phủ ngục tạng gồm tim phổi, cật, gan, lòng non, lòng già,đại tràng, dạ dầy, óc thì mọi thứ đều là vô ảnh vô hình. Nói theo tiế ...