Chi biết tôi dự tính đi Cali, chị tôi luôn miệng phản đối, ngăn cản: - Chị nghĩ đừng nên đi Tôi ngạc nhiên: - Tại sao? Em đã hẹn với Liên rồi mà Không quay lại, chị vừa trang điểm, vừa nhìn tôi qua gương: - Chị chỉ nói em đừng nên đi thế thôi. Tôi bực mình gắt lên vì cái tính độc tài không bao giờ thay đổi ở chị: - Chị vô lý, tại sao lại đừng nên đi, chị phải nói rõ lý do tại sao chứ ?...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chuyện Một Người... Chuyện Một Người...Chi biết tôi dự tính đi Cali, chị tôi luôn miệng phản đối, ngăn cản:- Chị nghĩ đừng nên điTôi ngạc nhiên:- Tại sao? Em đã hẹn với Liên rồi màKhông quay lại, chị vừa trang điểm, vừa nhìn tôi qua gương:- Chị chỉ nói em đừng nên đi thế thôi.Tôi bực mình gắt lên vì cái tính độc tài không bao giờ thay đổi ở chị:- Chị vô lý, tại sao lại đừng nên đi, chị phải nói rõ lý do tại sao chứ ? Chị lúc nào cũngỡm ờ, vô lý, lúc nào cũng muốn em phải nghe lời chị cho dù em không còn bé như ngàyxưa. Chị lúc nào cũng muốn người khác phải theo ý chị, cho dù chị thích hay khôngthích.Thấy tôi nổi quạo, chị ngừng trang điểm, nhưng vẫn nhìn tôi qua gương:- Đừng nóng, thì tại nó nghĩ em bồ với chồng nó chứ sao.Tôi giật mình đứng nhìn chị sững sờ, như không tin ở tai mình, giọng tôi lạc đi, lắp bắp:- Cái gì ? Chị, chị ... chị nói cái gì ?Chị thản nhiên vừa trang điểm tiếp, vừa nói:- Hôm trước chị nó gọi điện thoại nói chuyện với chị, chị nó nói ngày xưa em với Hoàng,chồng con Liên bồ nhau.Tôi thảng thốt kêu lên như con chim vừa bị trúng tên:- Trời đất, chuyện đúng là trên trời rơi xuống, chuyện quái đản, mấy người này bịa đặt,nói bậy không à.Chị nhún vai vừa tô môi, vừa nói:- Chị đâu biết, chị chỉ nghe chị nó nói nên nói cho em biết vậy thôi, tin hay không thì tùy,chơi với bạn liệu mà chơi.Tôi nhìn chị khó chịu, bực mình, chưa lúc nào tôi thấy chị tôi khó ưa đến như vậy:- Nếu thế em lại càng nên đi để hỏi cho rõ chuyện, mấy người này nói chuyện gì đâukhông à, em không tin nó nghĩ em với ông Hoàng như vậy, từ hồi nó lấy chồng, em cógặp 2 người đó đâu, bộ hết người hay sao mà em đi bồ với chồng của bạn mình? Em đâucó điên như vậy ?Tôi ngồi thừ người xuống ghế nhíu mày thắc mắc, không hiểu sao lại có chuyện quái đảnnhư vậy. Tôi thế này mà lại đi bồ với chồng của bạn mình? Tôi có điên không? Hay là cómà tôi đã quên? Hay cuộc sống vội vàng nơi đây đang ăn mòn ký ức của tôi? Vô lý,chuyện to lớn như vậy làm sao tôi có thể quên cho được? Tại sao tôi lại không một chútmảy may nào nghĩ đến Hoàng trong những năm tháng nơi xứ người? Tôi chỉ bắt đầu nghĩđến 2 vợ chồng Hoàng khi tôi đã liên lạc được với Liên, chúng tôi liên lạc bằng cách nàotôi cũng không nhớ ra.Tôi tư lự nói:- Em không hiểu tại sao lại có chuyện kỳ quặc, quái đản đến như vậy? Cách đây mấyhôm, em cũng nhận được email của Hà, em ông Hoàng, con bé nói Em cứ tưởng chị sẽlà chị dâu của em... đọc email của nó mà em không hiểu gì cả, cứ thắc mắc hoài tại saocon bé lại hỏi em một câu kỳ quặc như vậy? Hay em đã bị mất trí nhớ? Hay những ngườichung quanh em đang điên?Chị tôi nhún vai không trả lời, trông chị thấy ghét vô cùng, chúng tôi cùng im lặng,những lời nó của chị cứ quanh quẩn trong đầu như không sao tách ra được. Tự dưng tôiđâm ra hoang mang tự hỏi, hay là đầu óc tôi có vấn đề nên không nhớ được những gìngày xưa? Tôi run run nói như nói với chính tôi mà không phải với chị, giọng tôi lạc đi:- Em vẫn không tin... Liên với em là bạn từ bé cho đến lớn, hồi nhỏ 2 đứa đi đâu cũng cónhau, nó cặp bồ với ông Hoàng làm sao em cũng biết, đám cưới nó, nó còn mua vải đưaem may áo làm phù dâu, nhưng mẹ không cho, mẹ bảo làm phù dâu mất duyên con gái,vậy mà bây giờ mấy người lại nghĩ tầm bậy cho rằng em bồ với ông Hoàng, đúng làđiên...Cổ tôi nghèn nghẹn, nước mắt tôi lăn dài xuống má vì ấm ức, chị quay lại nhìn tôi với cáinhìn tội nghiệp, trên tay vẫn còn cầm cây viết chỉ kẻ mắt:- Thế có còn giữ ý định đi Cali gặp nó nữa không?Tôi nhìn chị, giọng run run gắt lên:- Tại sao không? Đi để hỏi cho rõ chuyện, vả lại em với Liên đã nhiều năm không gặp, kỳnày có cơ hội tại sao không đi ? Hai đứa em hẹn nhau rồi, mấy người đừng tính chia rẽtụi em, nói gì thì nói, em vẫn không tin Liên nghĩ em với ông Hoàng như vậy.Chị tôi tiếp tục trang điểm, lạnh lùng buông thỏng:- OK, fine, tùy ...Chưa bao giờ tôi thấy ghét chị tôi bằng lúc này, tôi ghét cái lối nói lạnh lùng, cái nhún vaibất cần của chị luôn làm tôi muốn nổi tung vì tức tối vì giận. Không thèm nói, tôi quaylưng bước nhanh ra khỏi phòng.Như chương trình đã định, sau khi Liên cùng gia đình đi chơi ở Florida về, còn tôi saukhi dự đám cưới, sẽ đi San Diego để gặp Liên, chúng tôi hẹn nhau từ lâu, nôn nóng gặpnhau, không ai có thể cản ngặn sự gặp gỡ của chúng tôi, bởi Liên là cánh cổng của mộtgóc trời xưa cũ mà tôi nhất định phải bước vào, tôi và Liên nhất định cầm tay nhau dắtvào . Chỉ nghĩ đến đó tôi đã thấy mình nôn nao, rạo rực. Chúng tôi xa cách nhau từ khiLiên lấy chồng. Liên cùng trang lứa với tôi, nhưng lại trưởng thành trước tôi. Liên đã biếtyêu, biết hò hẹn, trong khi tôi vẫn ngu ngơ đùa vui, líu lo ca hát, thích bắt nạt người khác,thích được nuông chiều. Tôi hồn nhiên không để ý đến ai, đến những ánh mắt đằng sau,đến những lời nói úp mở hay đưa đẩy ở một góc cạnh nào đó mà tôi hững hờ không quantâm đến.Tôi và Liên lớn lên bên nhau, thâ ...