Thanh đứng ở bồn rửa bát mà trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ về cú điện thoại của Nguyễn trước giờ cơm. Khi Thanh đang dở tay làm bếp, chuông điện thoại reng. Thanh quay lại để trả lời, - Alô, có cô Thanh ở nhà không ạ? - Dạ Thanh đây, anh phải không? - Nguyễn đây, Thanh đang làm gì đấy? - Thanh đang làm cơm chiều, đang chiên cá, sợ cháy quá, anh gọi lại cho Thanh tí nữa được không? Nguyễn không trả lời hết vài giây, Thanh phải nhắc lại...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chuyện Ngày Ấy ... Chuyện Ngày Ấy ...Thanh đứng ở bồn rửa bát mà trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ về cú điện thoại củaNguyễn trước giờ cơm. Khi Thanh đang dở tay làm bếp, chuông điện thoại reng. Thanhquay lại để trả lời,- Alô, có cô Thanh ở nhà không ạ?- Dạ Thanh đây, anh phải không?- Nguyễn đây, Thanh đang làm gì đấy?- Thanh đang làm cơm chiều, đang chiên cá, sợ cháy quá, anh gọi lại cho Thanh tí nữađược không?Nguyễn không trả lời hết vài giây, Thanh phải nhắc lại,- Anh, Thanh phải trông cá chiên, không nói chuyện được.... tí nữa anh gọi lại cho Thanhnhé.- Thôi....,Nguyễn ngập ngừng không nói hết câu.Thanh sốt ruột hỏi lại,- Có được không anh?- Anh tính đến nhà thăm Thanh....- Em biết, anh đã nói với em rồi mà, nhưng em đang dở tay, tí nữa anh gọi lại, rồi Thanhchỉ đường cho anh, bây giờ Thanh phải ngừng, cá cháy rồi anh ạ.Và Thanh ngừng máy để chuẩn bị bữa cơm chiều cho gia đình. Trong lòng nôn nao vìnghĩ đến tí nữa đây hai người sẽ gặp lại nhau sau một thời gian khá dài...Thanh vừa kéo ghế tính ngồi vào bàn ăn thì chuông điện thoại lại vang lên. Nhấc máy,tiếng Nguyễn ở đầu dây,- Thanh, thôi anh không đến nhà nữa đâu.- Tại sao vậy anh? Thanh sắp xong rồi nè.- Nghĩ lại, không tiện, anh quyết định sẽ không đến gặp Thanh nữa. Chào Thanh nhé.Thế là Nguyễn cúp máy.Thanh nghĩ mãi không ra tại sao Nguyễn lại giận dỗi như vậy. Nguyễn đi từ Washingtonxuống đây, một khoảng cách khá xa cho một mục đích duy nhất là gặp lại Thanh sau hơnhai năm trời xa cách....*****Từ lúc Nguyễn có danh sách rời trại, ngày nào Thanh cũng khóc vì Nguyễn sẽ đi về mộtnơi khác với nơi đến của Thanh. Chị Mai bảo hai đứa:- Hai người vào xin Cha sở làm phép đi. Chị thấy bố em khó lắm, để đi sang đấy ông cụkhông cho phép cưới nhau rồi lại khổ.Chị không hiểu rằng, Nguyễn chưa biết tương lai ra sao làm sao dám cưới Thanh lúc này.Nguyễn ra đi, không có ai bảo lảnh, không một người thân thuộc, biết có lo được cho bảnthân mình không, làm sao lo được cho Thanh, người mà Nguyễn gặp ở đây trong mộtthời gian ngắn nhưng đã thương yêu thật lòng. Còn Thanh, làm sao dám qua mặt bố mẹđể làm phép cưới với Nguyễn? Còn gia đình, bố mẹ, chị em, bà con…. Thanh đi sang đâymột mình nhưng còn cả gia đình đang chờ Thanh kia mà.Trước ngày lên đường, chị Mai nấu một bữa cơm mời Nguyễn. Sau bữa ăn, hai người đilang thang khắp các con đường ở trại. Mùa đông nên mặt trời xuống thật nhanh. Mới đómà đã tối mịt, trên trời không thấy một ánh trăng sao nào. Cũng may là hôm nay trờikhông lạnh lắm. Trên con đường về gần đến nhà, Thanh muốn đi vào nhà thờ cầunguyện. Từ nhà thờ ra, hai người lại đi xuống ngọn đồi cỏ phía dưới nhà thờ, ngọn đồimênh mông thoai thoải chỉ có cỏ xanh mượt mà. Hàng ngày cũng có nhiều anh chị đi dạoở đây, tối hôm nay sao vắng tanh, chẳng có một bóng nào. Ngồi xuống bên nhau, lại thởdài, lại khóc. Thanh chẳng biết nói gì hơn. Quen nhau được hơn nửa năm, giữa chốn xalạ, không một người thân bên mình, hai người đã bắt đầu thấy tình yêu đến thật tự nhiên.Càng ngày càng quấn quít bên nhau, chuyện trò tâm sự, sao mà ý hợp tâm đầu. Cầm tayThanh anh nói:- Thôi Thanh đừng buồn, anh đi trước sẽ ráng tìm việc làm, giữ liên lạc với anh rồi mìnhsẽ từ từ tính.- Em hiểu rồi. Mình không tính được gì bây giờ. Làm sao mình biết sẽ như thế nào nơianh đến. Em còn có gia đình bên đó, anh không có ai hết, em chỉ lo anh một mình….nhỡđau ốm thì sao….Nước mắt lại ứa ra, nghẹn ngào Thanh không nói hết câu. Nguyễn ôm mặt Thanh nhìnthắng vào mắt người yêu:- Anh biết Thanh lo cho anh nhưng cũng không nên lo buồn quá. Anh cũng đã đi mộtmình qua đến đây. Em buồn quá lỡ bệnh thì lại không ai lo cho em khi vắng anh.Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu. Thanh kéo Nguyễn nằm xuống bên cạnh. Đưa tay giậttung áo Nguyễn, Thanh úp mặt vào ngực anh vừa khóc vừa nói,- Em không cần nghĩ gì nữa. Chỉ cần biết bây giờ đang có anh, ngày mai anh đi rồi chẳngbiết bao giờ mới gặp lại.Trong đầu Thanh đã biết chuyện gặp lại thật khó khăn, chị Mai nói đúng, bố Thanh rấtkhó, không chắc gì ông cụ đã đồng ý cho lập gia đình với Nguyễn. Bây giờ Thanh yêuNguyễn hết sức, cô chỉ muốn có một cái gì đó làm kỷ niệm với Nguyễn trước ngày andđi. Ngày mai xa vời quá biết đâu mà hẹn ước…Nguyễn thấy bối rối trước tình cảnh đang xảy ra, anh tự nhủ mình phải ngừng lại. Anh rấtyêu thương Thanh nhưng nghĩ đến tương lai mù mịt nơi xứ người mà chính Nguyễnkhông biết sẽ ra sao..., nhẹ nhàng gỡ tay cô, anh hôn lên mắt Thanh. Như tỉnh giấc,Thanh ngồi dậy và sửa lại áo cho kín đáo hơn,-Em chỉ muốn có một kỷ niệm với anh để nhớ hoài trong đời. Không phải em bi quannhưng em không biết đến bao giờ mình mới gặp lại nhau…Sáng hôm sau, Thanh đi ra bến xe buýt để tiển Nguyễn lên đường rời trại. Lại khóc vàkhóc. Chẳng nói được gì với nhau trong những giây phút cuối trước khi xe lăn bánh. Bạnbè và cô giáo trong lớp Nguyễn hiểu và lảng ra xa để hai người tự nhiên. Phút chia tay rồicũng đến. Nhìn chiếc xe xa dần và khuất hẳn tầm mắt, Thanh đi về nhà mà thấy lòngmình trống trải vô cùng. Chị Mai chờ Thanh trước cửa, ôm vai đưa Thanh vào nhà và anủi,- Không sao đâu, Nguyễn nó thương cô lắm đấy, thế nào nó cũng tìm cách gặp lại.- Chị ơi, em không muốn nói lúc Nguyễn còn ở đây. Chị nói đúng, bố em khó lắm, khôngdễ gì…..Thanh lại khóc nức nở. Bây giờ có chị Mai hiểu cho mình, Thanh không cầm được nướcmắt nữa.Những ngày sau đó, Thanh vẫn phải đi học đi làm như thường, nhưng cuộc sống buồn tẻvô cùng. Trong nhà giờ chỉ còn 2 chị em. Gia đình anh chị N và cháu Ti đã có danh sáchđi tuần trước. Gần hai tháng sau, Thanh có danh sách rời trại. Tội nghiệp chị Mai, khôngbiết chồng chị ấy làm sao mà vẫn chưa có danh sách, dù là chị ở đây khá lâu rồi. Ngày đi,chị Mai và bạn bè ra tiển đưa, chị Mai còn cố nhắn Thanh,- Sang đấy cho chị gởi lời thăm Nguyễn. Đám cưới không quên chị nhé.*****Những ngày đầu ở Mỹ thật sự khó khăn, từ tinh thần đến vật c ...