Thông tin tài liệu:
Trích Nhật ký của cô con gái: … Xin cám ơn ông trời cho mình được sinh ra trong căn nhà này. Ba mẹ mình đều là những người thông minh tài giỏi. Mình ngưỡng mộ, tự hào về ba mẹ mình quá… ba mẹ đã đối xử với mình như là với một báu vật, như là một cô công chúa, như là một người bạn nhỏ. Ước gì mình được sống mãi mãi trong toà lâu đài hạnh phúc này. Nhưng mấy lúc sau này, mình linh cảm như có điều gì khủng khiếp sắp xảy ra trong...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chuyện nhà Chuyện nhà TRUYỆN NGẮN CỦA LƯƠNG HOÀI SƠNTrích Nhật ký của cô con gái:… Xin cám ơn ông trời cho mình được sinh ra trong căn nhà này. Ba mẹ mình đều lànhững người thông minh tài giỏi. Mình ngưỡng mộ, tự hào về ba mẹ mình quá… ba mẹđã đối xử với mình như là với một báu vật, như là một cô công chúa, như là một ngườibạn nhỏ. Ước gì mình được sống mãi mãi trong toà lâu đài hạnh phúc này.Nhưng mấy lúc sau này, mình linh cảm như có điều gì khủng khiếp sắp xảy ra trong nhàmình. Linh cảm rất xấu... Cầu trời cho nhà con được mãi yên bình….***Mỗi sáng đi làm, chị ngồi trang điểm lâu hơn trước. Chị ngồi cân nhắc nên kẻ màu mắtnhư thế nào để che lấp được nỗi buồn trong mắt chị. Làm sao dấu được sự mệt mỏi rã rờisau những đêm chị thức trắng. Chọn bộ váy công sở nào đây để làm sáng lên dáng ngườiđể mọi người không thấy được sự rã rời của thân xác chị suốt mười giờ mỗi ngày trongcông ty. Chị suy nghĩ làm sao vẫn giữ được vẻ bề ngoài mà chị vốn có trước đây làm áogiáp che đậy sự mục ruỗng bên trong con người chị. Những người có học, có địa vị nhưchị luôn dấu cái đau cái khổ vào trong, đâu thích cho người ta thấy được sự đau khổ củamình. Chị phải luôn giữ được vẻ phong độ bên ngoài để luôn được mọi người trầm trồ,tán tụng. Chị đang cố gắng học cho xong lớp C.E.O. Lấy được bằng cấp này chị lên đượcmột vị trí cao hơn. Danh vọng, quyền lực, sự nể phục trọng vọng của mọi người đang đếntrong tầm tay chị. Sao chị lại buồn? Sự thành đạt là thành quả của sự phấn đấu khôngngừng nghỉ của chị trong suốt bao năm qua giờ sắp đến. Sự thành đạt là niềm ao ước,kiêu hãnh của bao người, có chị. Cớ sao chị mệt mỏi rã rời?Mọi người sửng sốt. Không ai hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa hai vợ chồng chị. Hai ngườiđã lặng lẽ ra toà ly dị lúc nào không ai hay biết. Đây là một gia đình đáng trọng. Ai cũngnể phục về hạnh phúc và địa vị xã hội của hai vợ chồng chị. Hai người từ hai bàn taytrắng đã tạo dựng nên sự nghiệp. Hơn mười lăm năm qua chẳng ai nghe điều tiếng gì vềquan hệ ngoài luồng của anh hay của chị.Hàng ngày, từ cổng rào luôn khép kín của ngôi biệt thự, mọi người vẫn thấy hai ngườisáng sáng vẫn chở nhau đi làm. Anh chị vẫn thay phiên nhau đưa con gái đang thì thiếunữ đi học.Mọi người lấy làm lạ. Sao li dị rồi hai người vẫn sống với nhau một nhà? Không giốngnhư bao vợ chồng đã li dị khác. Đáng lẽ, trước đó phải có mâu thuẩn, phải có cãi vã nhaugay gắt? Li dị rồi phải có xung đột tranh chấp tài sản. Phải làm “ì xèo”, rùng beng lên đểnhững người hiếu kỳ chứng kiến rồi họ rảnh rang đi đồn thổi lên cả làng cả xã đều biết thímới thuận lẽ thường tình. Đằng này lại lặng lẽ, anh chị vẫn đối đãi với nhau như bạn bèthân thiết. Sao họ giống “Tây” quá! Những người mang họ “tám” suy nghĩ vậy. Chỉnhững người thân thiết mới biết, bên trong ngôi biệt thự được phân chia ra hai phần biệtlập.Anh cố gắng dấu chuyện đổ vỡ của gia đình mình trong công sở. Đồng nghiệp chỉ thấyanh sao độ này chịu chơi hơn trước. Anh tăng độ nhậu mỗi chiều nhiều hơn trong tuần.Cuộc nhậu cũng kéo dài hơn. Anh đùa giỡn nhiều hơn với bạn bè. Đồng nghiệp anh đùa,“Bà xã ông nay đã mở cửa rồi! Xin chúc mừng!”. Cả bọn nâng ly hét toáng lên, “Một,hai, ba... D…Z…Ô…Ô…!!”. Gương mặt mỗi người rạng rỡ, tiếng hô át cả tiếng xe cộđang tấp nập dưới đường. Đám bạn vui thật lòng vì sự kiện anh được vợ “mở cửa” chosự nhậu không cần “quota”. Đôi khi nhậu đã tới đô, anh thường cất lên những tràng cườito. Tiếng cười khan mà mắt anh không cười. Bạn trố mắt nhìn. Tiếng cười lạ lẫm, trướcnay anh chưa bao giờ cười như vậy. Tiếng cười anh lạ vì nghe như là tiếng khóc khankhông lệ. Người vô tình cứ ngỡ là anh đã say quá đà.Những chiều cuối tuần, có những độ nhậu chỉ mới sương sương. Bạn bè cao hứng, “Đităng hai đi…”. Anh lắc đầu. “Mình không thích!”. Đám bạn trợn mắt, “Vợ mở cửarồi?”. Đám bạn tròn mắt, lắc đầu, chẳng hiểu nổi con người anh. Còn anh lặng lẽ, tỉnhtáo ra về.Anh lia remote cho máy lạnh xuống độ lạnh thấp nhất, bản kế hoạch đã soạn xong mà saoanh vẫn thấy ngột ngạt, bức bối vô cùng? Thời gian qua, anh đã nhiều lần cố gắng hàngắn chuyện vợ chồng. Chị còn lạnh hơn nhiệt độ của nước đá. Chị nói thẳng vào mật anh,“Sao anh không chịu hiểu? Lần này là hơn một ngàn lần tôi đã nói với anh. Đừng đụngvào người tôi. Mình không thể sống được với nhau. Tôi kinh sợ. Tôi ghê tởm lắm, anhkhông hiểu sao?”. Chị thật lạnh lùng và dứt khoát. Anh thừa biết tính chị. Anh đã thayđổi nhiều biện pháp từ cứng rắn, thô bạo đến nhẹ nhàng, âu yếm. Anh cố khơi lại tất cảnhững gì từ thuở hai người yêu nhau say đắm nồng nàn. Tất cả đều vô vọng. “Ngày đókhác, bây giờ khác! Vũ trụ còn thay đổi nữa kìa. Nói chi con người!”. Cặp mắt chị khóchịu chỉa thẳng tia nhìn sắc cạnh vào mắt anh. Còn anh chỉ kịp quay đi chỗ khác vì khôngthể chấp nhận được sự thật quá phũ phàng với anh. Anh cũng không tin chị đã thay lòngđổi dạ trong tình yêu. Tất cả ...