Danh mục

Chuyện Thằng Bé Tỵ Nạn Bất Đắc Dĩ

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 130.63 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (12 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Hùng khẽ nhếch vai để cái túi đi học đeo sau lưng trở lại tư thế gọn gàng. Nó ngoái cổ ra sau kiểm tra lần cuối cẩn thận, và đẩy cửa, giữ vẻ thản nhiên bước vô nhà. Nó kinh ngạc khi thấy "Dad" John của nó đăm chiêu đi qua đi lại trong phòng khách. "Ủa, sao hôm nay ổng về sớm vậy cà?" Tùng nghĩ thầm. Thấy Tùng đi vào, ông mừng rỡ chạy lại ôm nó. -Ồ, con đã về! Con đi đâu làm ta lo quá! -Con đi học về, Dad! Đang hoan hỉ, ông...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chuyện Thằng Bé Tỵ Nạn Bất Đắc Dĩ Chuyện Thằng Bé Tỵ Nạn Bất Đắc DĩHùng khẽ nhếch vai để cái túi đi học đeo sau lưng trở lại tư thế gọn gàng. Nó ngoái cổ rasau kiểm tra lần cuối cẩn thận, và đẩy cửa, giữ vẻ thản nhiên bước vô nhà.Nó kinh ngạc khi thấy Dad John của nó đăm chiêu đi qua đi lại trong phòng khách.Ủa, sao hôm nay ổng về sớm vậy cà? Tùng nghĩ thầm. Thấy Tùng đi vào, ông mừng rỡchạy lại ôm nó.-Ồ, con đã về! Con đi đâu làm ta lo quá!-Con đi học về, Dad!Đang hoan hỉ, ông John bỗng xịu xuống, trở nên nghiêm khắc. Ông buông Tùng ra, đứnglên lạnh lùng:-Con nói dối. Hôm nay nhà trường điện thoại cho Mom nói con không đi học khiến taphải bỏ làm về kiếm con cả ngày nay.Thằng Tùng sợ đến rụng rời tay chân. Trời ơi, vậy là lộ tẩy rồi! Nó mới nghỉ học có mộtngày, đã gọi về nhà? Cái trường chi quái ác. nó vẫn cố chống chế:-Con đi học thiệt mà Dad.-Đừng dối ta, đó là một thói xấu. Hãy cho ta biết chuyện gì xảy ra, và con đã làm gì vì tađã gọi cảnh sát, tí nữa ta và mom phải báo cáo với họ.Nghe hai chữ cảnh sát, Tùng càng hoảng. Câu chuyện không nhỏ như nó nghĩ. Hồi cònở quê nhà, thỉnh thoảng nó cũng trốn học mấy lần đi tắm sông với tụi bạn, có ai hay đâu.Qua đây mới lần đầu tiên đã bị bắt tại trận. Tùng cảm thấy vừa lo vừa ngượng ngùng vìlỡ nói dối bố mẹ nuôi nó. Nó đỏ mặt ngượng nghịu cúi đầu, không dám nhìn ông John.Giữa lúc Tùng chưa biết trả lời như thế nào thì cánh cửa bật mở. Bà Linda, Mom củanó hớt hải đi vào, nói không ra hơi:-Kiếm khắp nơi mà vẫn không...Bà ta ngưng lại khi thấy Tùng đứng đó. Bà trợn xòe mắt như không tin ở chính mình, kêulên, Lạy chúa tôi!, quên hết cơn mệt chạy lại ôm choàng Tùng.-Con đi đâu cả ngày?Vừa nói, bà Linda vừa nhìn thằng bé từ đầu đến chân xem nó có bị xây xát trầy trụa chỗnào không. Thái độ đầy quan tâm của mom làm Tùng thêm bối rối, cúi gầm mặt. Saukhi xem xét và thấy Tùng vẫn lành lặn, bà Linda yên tâm nắm tay nó kéo vào bếp.-Tội nghiệp con tôi, chắc nó đói rồi, vào đây mẹ lấy pizza cho ăn.Nhưng ông John đã cản lại:-Khoan đã, tí nữa rồi ăn. Tùng phải nói chuyện gì khiến con nghỉ học không xin phéphôm nay. Lát nữa cảnh sát sẽ lại đây đó.-Ông sao gấp quá, để cho con ăn xong rồi hỏi cũng được mà.-Bà thương nó quá không được. Nên nhớ nó mới qua và chưa rành luật lệ. Tôi phải biếtnó đã làm gì để trả lời với họ chứ.Nghe ông John nói, bà Linda không biết làm sao hơn, cúi xuống dỗ Tùng:-Cũng được. Tùng nói cho mom biết tại sao con không tới trường hôm nay đi. Nếu conchỉ đi chơi mà không làm gì bậy, mom sẽ tha. Lần sau đừng như vậy nữa.-Con, con...Thằng Tùng ấp úng, nó biết nói sao bây giờ? Đã đành nó trốn học và nói dối là hai lỗilớn. Nhưng nào phải nó đi chơi hay làm gì bậy đâu.-Con đi... shopping.-Shopping ư? Con mua gì ở đó? Hai ông bà ngạc nhiên.Tùng tháo cái túi đi học trên lưng xuống. Lúc này, ông bà John và Linda mới chú ý đếncái túi gồ ghề hơn mọi ngày trên lưng thằng bé. Nó cẩn thận lấy ra một gói giấy: cái xelửa chạy bằng pin.Ông John thảng thốt:-Con lớn rồi sao còn chơi cái đồ này?-Tiền đâu con mua nó? Bà Linda tiếp.-Con đi bỏ báo mua cái này cho em con ở Việt Nam.Thằng Tùng bỗng bật khóc. Nó như được cởi mở tấm lòng.Hai ông bà John và Linda nhìn nhau. Họ linh cảm đứa con nuôi trước mặt đang mangmột tâm sự chồng chất mà nó giấu kín. Nguyên nhân sự nghỉ học của nó hôm nay có lẽbắt nguồn từ đó...Tâm sự của thằng Tùng: Nó là một thuyền nhân bất đắc dĩ.Nói ra thì có vẻ hi hữu, nhưng trên đời có nhiều chuyện xảy ra một cách kỳ cục không aicó thể liệu định được. Và một trong những cái “ kỳ cục” đó đã xảy ra với Tùng hơn mộtnăm trước đây, khi nó vẫn còn mang giỏ mía ghim lang thang trên bến đò Kiên Lươngmỗi buổi chiều kiếm thêm chút tiền giúp đỡ gia đình.Đúng ra nhà thằng Tùng cũng không nghèo lắm. Trước ngày giải phóng, ba nó là TrungÚy Pháo binh đóng ở Cà Mau, má nó làm cô giáo tiẻu học. Nhưng tai họa đã giáng xuốnggia đình Tùng sau ngày 30/4 năm đó. Ba nó phải đi học tập cải tạo. Tưởng chỉ có 10 ngàylà xong, ai ngờ đến 6 năm sau, khi Tùng rời quê nhà vẫn chưa gặp lại ba. Má nó bị chonghỉ dạy vì là vợ sĩ quan Ngụy. Gia đình Tùng khốn đốn từ đó. Đã mất việc, lại thêmphải nuôi ba nó trong tù, má Tùng phải tất tả làm đủ mọi việc để nuôi bốn miệng ăn. Banngày bà ra chợ trời, buôn đi bán lại, tối về bà phải nhận may vá thêm cho anh em Tùngđủ điều kiện cắp sách đến trường.Cuộc sống mỗi ngày mỗi khó khăn. Tính, em nó, còn nhỏ chưa biết gì nhiều, nhưng Tùngđã lớn, dù nó chỉ học lớp Sáu. Sự nghèo khổ và nhọc nhằn đã khiến Tùng khôn trước tuổiđể thấy những sợi tóc bạc ngày càng rậm trên nét mặt khắc khổ của má. Những lần bàphải đôn đáo vay mượn trong mỗi dịp gửi đồ tiếp tế cho ba nó trong tù...đã đẩy Tùng rangoài xã hội.Mỗi chiều sau khi đi học về, Tùng đi bán mía ở bến đò Kiên Lương. Nó vô vườn mua rẻmấy cụm mía về lóc vỏ, và chặt thành từng khúc nhỏ khoảng bằng đốt ngón tay. Xong rồinó đi kiếm tre, gọt thành những cây nhỏ, ...

Tài liệu được xem nhiều: