Danh mục

Chuyến thang máy cuối cùng !!!

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 919.42 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí tải xuống: 5,000 VND Tải xuống file đầy đủ (10 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mười chín mùa Valentine trôi qua nhưng thực sự chưa có một năm nào đong đầy khoảnh khắc hạnh phúc để làm nên một Ngày tình nhân có ý nghĩa trong tôi.Không thích dây dưa vào các mối quan hệ nam nữ phức tạp cùng với cái tính tình trẻ con thích hùa theo lũ bạn quậy phá làm cho một đứa con gái như tôi chẳng màng đến việc sẽ tìm kiếm cho mình một chỗ dựa vững chắc. Và thế là những tháng ngày chông chênh trôi qua vẫn dưới sự gồng mình để đứng vững trên đôi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chuyến thang máy cuối cùng !!!Chuyến thang máy cuối cùng !!!Mười chín mùa Valentine trôi qua nhưng thực sự chưa có một năm nào đong đầykhoảnh khắc hạnh phúc để làm nên một Ngày tình nhân có ý nghĩa trong tôi.Không thích dây dưa vào các mối quan hệ nam nữ phức tạp cùng với cái tính tìnhtrẻ con thích hùa theo lũ bạn quậy phá làm cho một đứa con gái như tôi chẳngmàng đến việc sẽ tìm kiếm cho mình một chỗ dựa vững chắc.Và thế là những tháng ngày chông chênh trôi qua vẫn dưới sự gồng mình để đứngvững trên đôi chân của chính mình. Hơn nữa, từ cái mùa hè năm cuối cấp với bứcthư tình bị lũ con trai chuyền tay nhau và hả hê cười cợt tình cảm của tôi làm tôiđâm ra ghét cay ghét đắng lũ con trai. Nhất là tên ấy - tên ngốc đã xem tôi như mộttrò đùa và lẳng lặng rút êm không một lời giải thích. Mà thôi! Nếu có giải thích, tôicũng chẳng muốn nghe. Thật đấy.Nhỏ Khánh mời cả lớp họp mặt vào đúng ngày Valentine. Có lẽ nó lại vừa chia tayvới mối tình thứ… hai mấy của nó và đang có ý định thành lập hội độc thân đểnương tựa nhau chống chọi với nỗi cô đơn khi những bàn tay ấm ngoài kia vẫnđang nắm chặt vào nhau. Tôi gật đầu cái rụp trong điện thoại, cũng đã nửa năm trờikhông liên lạc với đám bạn cũ nên tôi cũng nôn nao nhìn lại nụ cười của tụi nó,ngồi bên nhau và ôn lại kỷ niệm của những năm tháng học trò là điều thú vị nhấtkhi thời gian và khoảng cách đã cuốn trôi mọi người đến những nẻo đường khácnhau hiện tại. Tất nhiên tôi vẫn không quên cầu Chúa một điều duy nhất: Đừng đểtôi chạm mặt tến ngốc đáng ghét kia trong buổi họp mặt này.***Có vẻ lời nguyện cầu quá nhỏ đế Chúa có thể nghe thấy chăng? Tôi đụng mặt hắnngay tại bãi gửi xe khu chung cư của nhỏ Khánh. Tất nhiên tôi vẫn hếch mặt lêntrời và quăng một cục lơ to tướng vào hắn. Nhưng tên ấy sau một hồi săm soi và cólẽ một cột mốc đáng nhớ văng ra từ mảng ký ức năm ấy làm hắn nhớ ngay đến tôinên chỉ sau đó, tôi nhận ngay một cục lơ đáp trả từ hắn. “Đáng ghét! Thật đángghét!” Vẫn giữ gương mặt lạnh lùng không cảm xúc nhưng thực chất tôi đangmuốn hét lên.Chắc hẳn mọi người đã tụ họp đông đủ ở ngay tầng chín khu chung cư này, cũngchính là hang ổ chuyên bày bừa tiệc tùng dưới sự tài trợ của nhỏ Khánh nên ngaydưới sảnh đã thưa thớt bóng người. Tên đáng ghét bước vào cửa thang máy, nhìntôi đang khoanh tay chờ trước cửa mà buông ngay một câu xanh rờn :- Có vào không?- Đi chuyến sau! - Tôi đáp gọn lỏn- Chuyến cuối cùng đấy! - Hắn nhíu mày - Thang máy của khu chung cư này chỉhoạt động đến 6 giờ chiều.- Xạo! - Tôi ngớ người- Ô thế à? Vậy đi bộ cho khỏe người nhé - Hắn nhếch mép - Chín tầng thôi mà!Ngớ người trong vòng hai giây, đến giây thứ ba tôi mới chợt tỉnh mà liên tưởngđến cái cảnh phải lội bộ trên cái cầu thang tối om đến tầng thứ chín ấy thì quả làmột cực hình. Lắc mạnh đầu để những sĩ diện và tự ái cao ngất trời kia bay đi, tôigiãy nãy bước vào trong thang máy cùng tên đáng ghét. “Không sao! Chỉ là đichung thang máy. Mất vài giây là tới nơi thôi mà..” - Tôi tự an ủi mình. Hắn cười,như một kẻ hả hê vừa thắng trận.***Bầu không khí im lặng đến đáng sợ, tiếng cọt kẹt của cái thang máy cũ kỹ nàycàng lúc càng lớn như muốn át hẳn tiếng thở dài của tôi.- Trông khác xưa nhỉ? - Hắn bắt chuyện, thang máy chỉ vừa nhích lên được tầng 2 -Có bạn trai chưa?Tôi im lặng. Từng chữ trong câu nói ấy đầy sự móc méo làm tôi khó chịu vô cùng.Nếu được chọn một sai lầm nặng nề nhất từ trước đến nay mà tôi mắc phải, thì phảikể đến việc tôi đã thích tên dở hơi này!- Bạo dạn lắm mà. Chắc viết thư tình cho cả chục anh rồi phải không? - Hắn huýtsáoTôi bấm vào nút số bốn để thang máy dừng lại, chấp nhận đi bộ năm tầng nữa cònhơn cho phép bản thân mình phải chịu cảnh ngột ngạt trong tức giận.- Làm gì thế? - Hắn gằn giọng, lấy thân mình che trước cửa thang máy- Đi bộ còn hơn! - Tôi đáp - Tránh ra!Hắn nhún vai rồi khẽ cười. Thang máy đến tầng bốn vẫn không dừng lại. Tôi dồnhết tức giận vào ngón tay trỏ mà bấm tới tấp vào các con số biểu thị số tầng củakhu chung cư. Năm, sáu, bảy, tám… Nhưng vừa đến tầng số bảy, đèn thang máybắt đầu nhấp nháy. Buồng thang máy bỗng nhiên rung lên trong sự ngỡ ngàng củahắn và sự hốt hoảng của tôi.- Ngốc ạ! - Hắn đẩy tôi sang một bên, bấm tới tấp vào nút mở cửa.Lúc này, đèn thang máy thực sự tắt hẳn. Không còn rung, không còn tiếng cọt kẹtkhó chịu. Mọi thứ dừng lại như nhịp thở của tôi và hắn trong phút chốc. Như mộtsự sắp xếp của số phận, hai kẻ ghét nhau giờ phải ngồi tựa vào nhau mà chiến đấuvới bóng tối, sự yên tĩnh và bầu không khí ít ỏi chưa biết chừng sẽ tan ngay khithời gian vẫn đang nhích dần từng bước một.*Tôi không dám ước gì thang máy sẽ hoạt động trở lại ngay tức khắc. Tôi ước thàmình bị kẹt một mình trong cái bóng tối ẩm thấp này còn hơn phải ngồi chung vớimột tên đáng ghét suốt từ nãy giờ vẫn càm ràm và chỉ trích tôi không mệt mỏi. Saukhi nhận được cú điện thoại cầu cứu, có lẽ bọn bạn cũng đang thấp thỏm lo âu vàlực lượng cứu hộ chắc vẫn cố hết sức mình từ nãy giờ. Chưa bao giờ tôi thấy thờigian đi chậm đến vậy. Từng giây trôi qua cứ đều đều như nhịp thở đang ngày càngyếu đi… Mắt tôi bắt đầu hoa lên. Một ý nghĩ tồi tệ nhất vụt lên trong đầu, tôi đangđứng giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết. Sợ lắm! Sợ vô cùng..- Nhiên không sao đấy chứ?- Đột nhiên hắn hạ giọng rồi quay sang hỏi tôi.- Sao là sao thế nào? - Tôi nhăn mặt - Không cần Phong thương hại- Đừng có con nít thế - Hắn lục ba lô rồi lấy ra một bịch khăn giấy đưa tôi - Ai chảbiết từ nhỏ Nhiên vốn sợ không gian hẹp…Khuôn mặt lo lắng của Phong hiện dần lên khi cặp mắt tôi đã bắt đầu thích nghivới bóng tối. Tôi nhìn Phong, sự quan tâm của hắn lúc này làm tôi thấy bối rối lạthường. Lại nhớ về một năm trước, cũng chính sự ấm áp của Phong khiến trái timtôi đập loạn nhịp. Lấy hết can đảm để trước kỳ thi tốt nghiệp tôi gửi cho hắn một láthư viết tay trong hộc bàn, để rồi chỉ sau đó hai ngày, ...

Tài liệu được xem nhiều: