Năm 2000, Tuổi Trẻ Cuối Tuần (lúc đó còn mang tên Tuổi Trẻ Chủ Nhật) đã đăng truyện ngắn đầu tiên trong loạt "12 câu chuyện của những người chăn vịt" của nhà văn Vũ Hồng ở Bến Tre, về những câu chuyện mà những người chăn vịt bầy kể nhau nghe trong những đêm tối ngoài đồng. Không biết có phải vì ảnh hưởng của dịch "cúm gà vịt" hay không mà loạt "chuyện chăn vịt" này được anh viết rất chậm, bình quân mỗi năm một truyện. Câu chuyện thứ tám này có vẻ hơi... siêu thực, dù...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chuyện thứ 8 của những người chăn vịt Chuyện thứ 8 của những người chăn vịt TRUYỆN NGẮN CỦA VŨ HỒNGNăm 2000, Tuổi Trẻ Cuối Tuần (lúc đó còn mang tên Tuổi Trẻ Chủ Nhật) đã đăng truyệnngắn đầu tiên trong loạt 12 câu chuyện của những người chăn vịt của nhà văn Vũ Hồngở Bến Tre, về những câu chuyện mà những người chăn vịt bầy kể nhau nghe trong nhữngđêm tối ngoài đồng. Không biết có phải vì ảnh hưởng của dịch cúm gà vịt hay khôngmà loạt chuyện chăn vịt này được anh viết rất chậm, bình quân mỗi năm một truyện.Câu chuyện thứ tám này có vẻ hơi... siêu thực, dù sao cũng đem lại một không khí là lạcho người đọc, đúng theo kiểu của những câu chuyện trước đó...NGUYỄN ĐÔNG THỨCTrời mưa như trút nước, gió vần vũ như muốn bứng tấm bạt che hụ hợ đi chỗ khác. Ngọnlửa vụt tắt, chỉ còn đống than hồng soi le lói những gương mặt người. Thỉnh thoảng cótiếng vịt kêu thảng thốt làm náo động cả một vùng đồng bưng.Hay mình nghỉ kể chuyện một đêm đi, thiếu tá? Mưa gió vầy... - Một giọng nói ồm ồmcất lên.Không kể chuyện cũng ngồi bó gối đây thôi chứ làm gì được - giọng của Sáu - Rượuhết, trời tối thui vầy, cỏ lại ướt mem, tao đố thằng nào nằm xuống ngủ được.Nhắc vụ tối thui tui mới nhớ. Tui cũng có một câu chuyện về trời tối thui. Anh em chịunghe, tui mới kể? - một giọng nói cất lên từ góc lều.Thằng Cang hả - viên sĩ quan lên tiếng - Phải giọng thằng Cang hôn?.Dạ, đúng em. Nhưng chuyện của em bậy bạ lắm à nghen!.Thì kể đi, nói nhiều quá!.Bóng một người nhỏ con len lỏi qua đám người tới ngồi gần bên đống lửa.CHUYỆN THỨ 8 CỦA NHỮNG NGƯỜI CHĂN VỊTDạo đó, không hiểu sao có một quãng thời gian dài tui không ngủ được. Không ngủ cảtháng cũng không sao, sức khỏe không hề giảm sút mà trái lại tui trở nên hồng hào, béotốt ra. Nhưng bù lại, tui phải ngủ suốt vào ban ngày. Cứ như thế cho đến ngày trong túitui không còn một xu bởi có ai mướn người làm việc vào ban đêm đâu chứ.Tui lâm vào cảnh túng quẫn lúc nào cũng không hay. Cho đến một hôm tui quyết địnhmình phải tìm một việc gì đó để làm.Nói ra mấy ông không tin chứ cả một xã hội xô bồ xô bộn vậy chứ tìm được một việc gìđó để làm khó lắm, nhất là những công việc vào ban đêm. Đàn ông tìm công việc banđêm khó lắm. Nói thiệt, có nhiều ngày tui bị đói quắt đói queo, chỉ sống cầm hơi bằngđám rau má mọc xung quanh vườn nhà. Mỗi ngày chỉ cần một nắm rau má nấu sơ qua,nêm một chút muối là tui đã có thể đường hoàng hiện diện trên trái đất này.Có một đêm trăng nọ, lúc đi soi cá, tui chợt nghe tiếng rên. Tiếng rên kỳ quái giữa đêmkhuya, trăng lạnh; nhưng đối với tui nó quý biết dường nào vì có người cùng thức vớimình. Khi đó, tui cũng không biết đang đi soi ở vườn nhà ai nữa. Tiếng rên phát ra rấtnhỏ nhưng không hiểu sao lại lọt đến tai tui. Tiếng rên giống như của một con thú bịthương mà không phải bị thương, bởi thỉnh thoảng tiếng rên ấy toát ra sự phấn khích đếntột độ.Như mấy ông cũng biết, ở xứ sở mình sau chiến tranh mồ hoang mả lạnh gần như trànđồng. Ngay chỗ tui đang đứng lúc đó là kề bên mấy ngôi mả lạng mọc đầy cỏ tranh,không ai chăm sóc. Tui đã định bỏ về nhà nhưng không hiểu sao có một điều gì đó như làbản năng giục tui tiến bước về phía phát ra tiếng động dị thường kia.Tui đi theo tiếng rên đó độ một giờ thì đứng trước một ngôi nhà gỗ sần sùi, mái lợp tranh.Dưới ánh trăng, ngôi nhà có vẻ nên thơ lắm. Đây đó xung quanh ngôi nhà phát ra mộtmùi hương, tui không biết diễn tả như thế nào. Chính mùi hương đó làm thức dậy một cáigì đó, sâu thẳm, làm tui rạo rực.Trong vô thức, tui bước vào căn nhà. Khác với vẻ bên ngoài, bên trong căn nhà bài tríthật trang nhã nhưng tịnh không một bóng người.Tui sục sạo hết căn nhà cũng không thấy ai. Chán nản, tui định quay về nhưng đột nhiênngay thời điểm đó xộc vào mũi tui một mùi hương con gái. Hương con gái là sao à?Thằng Tý mầy hỏi vậy làm sao tao diễn tả được đây.Rồi theo mùi hương đó tui đi đến một cánh cửa thông xuống tầng hầm. Tui đứng sựngrựng nơi cầu thang một lúc lâu mới quyết định đi xuống dưới xem thử.Bên ánh đèn cầy lung linh, tầng hầm hiện ra chỉ rộng độ chừng tám, chín thước vuông.Đó là một căn hầm chẳng có bày biện gì ngoài chiếc giường con đặt sát vách phía trong.Và trên chiếc giường con đó lồ lộ dáng nằm của một người đàn bà khỏa thân.Được nghen. Vụ này em chịu nè! - Tý buột miệng xen vào.Cang tiếp lời:Đó là một người đàn bà khỏa thân, nhưng thằng Tý mày đừng vội mừng. Trời ơi, chưabao giờ tui thấy một người đàn bà nào to con như vậy, cỡ trên 150 ký là ít. Bà ta nằm đóvới một đống thịt ngồn ngộn, duy chỉ có mùi hương tiết ra là quyến rũ vô cùng. Và điềulàm tui sững sờ hơn là bà ta có tới ba vú.Xạo đi mày, Cang! - viên sĩ quan cười hề hề - Mày thức đêm quá nên mắt quáng gà chứlàm gì có chuyện đó mậy. Chuyện ma tao còn tin chứ vụ này khó tin à nghe!.Thiệt đó! - Cang nói chắc nịch - Bà ta có ba vú thiệt mà. Bà ta đưa tay ngoắc tui, miệngnở n ...