Danh mục

Chuyện tình trong mua

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 136.76 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Thu Hiền

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mưa! Từng giọt tí tách len vào khung cửa sổ. Đưa một bàn tay vươn ra ngoài trời. Nó chờ đợi cảm giác mát lạnh xuyên qua nhẹ nhàng. Hết giọt này đến giọt khác. Vội vã rơi xuống bàn tay nó rồi men theo khe hở trốn chạy. Nó bóp chặt tay mình, muốn níu giữ nhưng…dường như không được
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chuyện tình trong muaChuyện tình trong muaMưa! Từng giọt tí tách len vào khung cửa sổ. Đưa một bàn tay vươn ra ngoàitrời. Nó chờ đợi cảm giác mát lạnh xuyên qua nhẹ nhàng.Hết giọt này đến giọt khác. Vội vã rơi xuống bàn tay nó rồi men theo khe hởtrốn chạy. Nó bóp chặt tay mình, muốn níu giữ nhưng…dường như khôngđược.Bất lực! Nó mỉm cười cho sự ngốc nghếch của mình rồi khẽ thở dài. Tìm vềgóc nhỏ ấm áp nơi quán vắng bình yên giữ long thành phố tấp nập.Hơi nóng từ ly cà phê xua tan chút lạnh còn vương nơi bàn tay nó. Đưamuỗng quậy đều từng giọt cà phê nóng, nó cười buồn. Ánh buồn hằn sâutrong đôi mắt.Chiều mưa. Nó cầm dù lững thững bước về phía lớp học. Lặng lẽ ngắm nhìnnỗi buồn da diết của mưa, nó thấy lòng mình tự nhiên ấm lại. Nó thích cảmgiác đi trong mưa thật nhiều. Vì nó yêu mưa, yêu tiếng mưa buồn không bịâm thanh nào phá vỡ.Nhưng…hình như lần này nó không được tận hưởngniềm vui một cách trọn vẹn thì phải:-Lên đi!...-Bên trái! Đấy! Được được…!-Vào ! Ye!...-Một đám ồn ào đứng dọc hành lang hét lên một cách nồng nhiệt.Như để thoả mãn đội cổ vũ phía trên, một đám con trai khác cũng đang hếtmình chạy theo từng đường bong vội càng. Tiếng mưa bị nhoà đi bởi âmthanh thực tại. Bực mình. Nó gắt gỏng:-Một lũ điên! Ồn ào!Nói rồi nó rảo bước đi nhanh. Cảm giác thú vị đã dần biến mất. Chán nản.-Bốp!-Qủa bóng bay thẳng vào mặt nó. Choạng vang! Cây dù trên tay nó rơixuống. Ôm mặt. Nó đau nhói. Một thằng nhóc lon ton lại gần nó, ra vẻ quantâm:-Bạn gì đó ơi! Bạn có sao không? –nó chẳng cảm nhận được chút gì lo lắngtrong lời nói ấy mà chỉ thấy nổi khùng bởi sự ngây thơ vô số tội của kẻ kia.-Này! Ông có mắt không đấy hả? Thử đá vào mặt ong xem nó có đau không?-Nó nén đau, đứng thẳng lên hét vào mặt kẻ đứng đối diện.Thằng nhóc thoáng ngạc nhiên, rồi nó ôm bụng cười ha hr. Nó sững sờ nhìnthằng nhóc như một vật thể lạ, nổi đoá-Ông điên đấy à? Tự dưng lại…-Không đợi nó nói hết câu, thằng nhóc vội vãngắt lời:-Tưởng ai nữa chứ! Hì hì! …Hoá ra là bà à. Tôi còn nghĩ là bà đang khóc đấy-Nói rồi thằng nhóc lượm dù lên đưa cho nó, nói một cách đầy tinh nghịch -Chắc bà biết tôi chứ? Tụi mình học cùng lớp mà, bà nhỏ thích mưa!Không kịp để nó đáp trả, thằng nhóc ôm trái banh, ướt nhu chuột lột chạy vềphía tụi bạn đang vẫy gọi.Nó ngoái nhìn thằng nhóc một lúc rồi quay mặt bước đi :-Một kẻ lạ lùng!Giờ thì nó đã rời khỏi căn phòng ấm áp ấy để bước ra thế giới bên ngoài.Mưa vẫn rơi vô tình như lẽ vốn có của nó- sự vô tình từ ngàn đời trước.Nó đứng sững trước cửa quán hồi lâu theo một thói quen cố hữu rồi bướcchầm chậm đi.Không áo mưa. Không dù. Và cũng chẳng có ai. Chỉ có mình nó…Và mưa…Những giọt mưa bắn tung toé vào mặt nó rát bỏng.Mưa rơi ngoài trời hay nước mắt trong long người. Nó bật khóc. Tiếng khóc ứlại trong cổ họng. Vhỉcó nước mắt hoà vào mưa.-Quỳnh! Quỳnh ơi! Bà trốn đâu rồi hả?-Thằng nhớchts hải chạy trong mànđem.Một tai chớp rạch ngang bầu trời mưa một cách dữ dội. Nó co rúm người, đểlạnh lẽo thấm vào da thịt. Nước mắt cứ vô tư chảy. Vì mưa mà, có ai biết là nóđang khóc đâu.-Sao bà lại ngồi đây mà dầm mưa thế hả?-Thằng nhóc hét ầm lên.Nó nhìn thằng nhóc -kẻ lạ lung đã từng đá quả bong vào mặt nó trong chiềumưa cũ-giờ đã là thằng bạn thân chí cốt đang lo lắng cho nó. Nước mắt nócàng chảy nhiều hơn.-Bà khóc đấy à?-Thằng nhóc bật dù, tiến lại gần che cho nó.-Ông đừng nói nhảm. Là mưa đấy!-Nó mỉm cười chua chát. Vẫn thấy nóngấm trên mặt.-Bà đừng có lừa tôi-Thằng nhóc quay mặt sang hướng khác –Ba mẹ bà lại cãinhau à?Nó không nói gì, chỉ nhận thấy nước mắt chực oà ra nhiều hơn, không saongăn cản được. Im lặng! Thằng nhóc nhìn nó.Và hôm đó, người ta thấy có hai đứa ngốc đứng trong mưa. Thằng nhóc lặnglẽ đứng che dù cho con nhoc. Và..con nhóc cứ vô tư…khóc.Mưa ngày càng nặng hạt hơn. Nước mắt nó cũng rơi nhiều hơn.Dừng chân. Nó sững sờ nhìn về phía kỉ niệm.Góc đường xưa từng chiều hai đứa dong xe nô đùa. Góc đường xưa tràn ngậptiếng cười và cả tiếng khóc vỡ oà trong mưa. Góc đường xưa…Ba năm rồi chỉ còn mình nó rong ruổi trên con đường này, để rồi một mìnhôm niềm ký ức xót xa.Ba năm…Ừ…Nó rút điện thoại ra.Ba năm, không một dòng tin nhắn, không một cuốc gọi…Vô vọng…Nóviết…bấm nút gửi đi:-Ông này…Có lẽ tôi thích ông!Thằng nhóc khuấy đều ly chanh đá cho nó, rồi ra vẻ trầm tư suy nghĩ. Nó cáukỉnh:-Ngừng giùm tôi cái thái độ ấy đi! Rốt cuộc là có chuyền gì mà ông tỏ rat hayđổi đột ngột thế này? Chắc tối qua sét không đánh trúng đầu ông đấy chứ?Nói rồi nó cầm ly nước uống một hơi hết sạch.-Bà này! Tôi sắp đi du học.Lời thằng bé từng tiếng rõ rang, rành mạch. Thái độ kiên quyết của thằngnhóc giúp nó hiểu rằng chuyện này không phải là trpf đùa. Nhưng…-Đừng đùa! Tôi không tin đâu!-Nó hét lên rồi chạy vụt đi để lại sau lưng làthằng nhóc đang ngơ ngác buồn.Ừ! Nó đã không ti ...

Tài liệu được xem nhiều: