Một ngày đẹp trời, nhưng trời cuối đông vẫn còn se lạnh. Chàng trai dậy từ rất sớm để chuẩn bị. Anh là một chàng sinh viên nghèo, mồ côi cha từ nhỏ, mẹ vì chứng rối loạn thần kinh mà bị giam cầm. Anh một mình gây dựng mái nhà, cố gắng len lỏi giữa chốn thành thị kiếm đường đi cho mình. Ngày Valentine, mọi người kéo nhau
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chuyện valentinaChuyện valentinaMột ngày đẹp trời, nhưng trời cuối đông vẫn còn se lạnh. Chàng trai dậy từ rất sớmđể chuẩn bị. Anh là một chàng sinh viên nghèo, mồ côi cha từ nhỏ, mẹ vì chứng rốiloạn thần kinh mà bị giam cầm. Anh một mình gây dựng mái nhà, cố gắng len lỏigiữa chốn thành thị kiếm đường đi cho mình. Ngày Valentine, mọi người kéo nhauđi ra ngoài, anh sửa soạn thật sớm cho một ngày bận rộn. Chất hết những bó hoatươi lên chiếc xe truck cũ kĩ, anh hy vọng sẽ sớm bán hết những cành hoa này đểcó tiền mua cho cô bạn gái một cục kẹo socola thật to, thật đẹp, hình trái tim. Bàybán ngay ở góc ngã tư đường, anh luôn mỉm cười và chỉ suy ghĩ đến gương mặt côgái sẽ vui vẻ đến thế nào khi thấy anh cầm cục kẹo trên tay dâng tặng cô ...Trời trở lạnh, đã cuối đông, vậy mà tuyến vẫn rơi nhè nhẹ. Đứng mãi đến giữa trưamà anh chỉ bán được vài bông. Mùi thơm của những món ăn đắt tiền cứ thoangthoảng từ phíc nhà hàng ngay phía sau làm anh thêm cồn cào. Thế nhưng hoa chưabán được nhiều, anh chảng muốn ăn gì. Chỉ cần bán thêm được 5 bông hoa nữathôi thì mình đã có đủ tiền mua cục kẹo socola đó rồi. Nghĩ vậy anh vẫn kiên nhẫnchờ đợi.Chiều tối đã xuống, anh vẫn hy vọng sẽ bán được hoa. Thế nhưng có lẽ thế gian đãchẳng còn chút lãng mạn. Người ta giờ đây kéo nhau đi ăn, mua những món quàgiá trị, người ta chẳng còn ai tặng hoa cho người yêu, họ chỉ chen nhau đi tìmnhững món đắt tiền mà quên đi mất những bông hoa tươi thắm. Mãi đã đến tối, lúcnày đã hơn 11 giờ. Anh bùn bã nhìn những cành hoa đang dần héo tàn vì trời lạnh.Tuyết bắt đầu xuuống nhìu. Anh dọn dẹp khu vực, chất lại những cành hoa lênchiếc truck rồi bùn bã quay đầu xe về nhà. Anh dừng lại trước cừa hàng kẹo, nhìnchăm chú vào cục kẹo socola mà lòng bùn rười rượi. Anh quay lưng đi về chiếc xe.Thế nhưng xe lại ko thể nổ máy trởi lại. Anh bực tức gào to một tiếng rồi nắm chặttay đấm vào vô lăng xe. Vùng dậy, như có một cái gì đó vụt wa trong đầu, anhchọn lấy một bó hoa vẫn còn tươi thắm nhất, ôm lấy trong tay rồi bắt đầu chạy nhưbay về phía nhà cô gái. Lúc này đã là 11:30, chỉ còn 15 phút nữa là đến ngày 15.Đường phố vắng tanh, ko một bóng người. Anh chạy mãi chạy mãi mà con đườngvẫn thấy như vẫn còn nguyên trước mắt. Chạy xe cũng phải mất hơn 30 phút đểđến đó, thế nhưng anh vẫn chạy, chạy mãi chạy mãi. Chạy suốt cho đến khi mệt lả,chân rụng rời. Anh quỵ xuống, nước mắt chảy dài. Nhìn đồng hồ, lúc này đã là11h50, ko còn kịp nữa rồi.Bỗng anh nghe có một tiếng nói quen thuộc: Đồ ngốc, tại sao lại quỳ khóc ởđây? Cô bạn gái đang đứng đó tự lúc nào. Anh vội vàng bật dậy, mặt vẫn lộ rỏ vẻngạc nhiên. Cô tiếp tục: Đồ ngốc này, làm tui đợi mãi ở nhà, chẳng thấy bóngdáng, người ta làm cơm chờ mãi. Anh xin lỗi, anh chỉ muốn bán hoa để mua choem cục kẹo socola, em còn nhớ ko, em nói em thích nó lắm, chỉ cần nhìn thấy nó,em cũng vui, và em sẽ ko bao giờ ăn nó. Đồ ngốc, em thích nó, nhưng em ko cầnnó. Em cần một thứ khác wan trọng hơn nó nhiều, và anh đã có sẵn thứ đó rồi.Chàng trai đến lúc này mớy bật cười. Anh chìa tay đưa cho cô gái bó hoa lúc nàyđã héo úa vì sương tuyết. Cô mỉm cười rồi đưa hai tay mình của mình mãi vẫn giấuphía sau lưng nãy giờ, để lộ cho chàng trai thấy 2 cục kẹo socola mình đã làm.Nhìn nè chàng ngốc, 2 cục kẹo socola này em làm cho 2 đứa nè, ko bít có ngonhơn cục kẹo kia ko? Cô gái để chàng trai ăn nửa cục kẹo có tên mình trên đó, rồiăn nửa cục kẹo có tên anh trên đó, sau đó cô ăn 2 nửa còn lại. Chàng trai lúc nàylại rơi nước mắt, cô vội vàng ôm lấy bó hoa rồi dùng tay lau vội nước mắt anh,những giọt nước mắt hạnh phúc. Rồi cô ôm chầm lấy anh, siết chặt anh trong vòngtay yếu ớt như ko bao giờ mún rời xa.