Thông tin tài liệu:
Tôi quyết định việc đi Tuy Hòa một cách gấp gáp bất ngờ, bất ngờ đến nỗi trong túi không mang theo hơn mười đồng bạc. Lê Bá Tại bảo tôi: - Anh nên đi thẳng ra Tuy Hòa đi. Chỉ cần một ngày vừa đi vừa về. Nếu anh giải quyết công việc nhanh chóng thì sáng chủ nhật đi, anh có thể về đây trong chiều chủ nhật. Chậm lắm thì sáng thứ Hai về. Vấn đề đối với tôi không phải là thì giờ nhanh chậm mà là những trở ngại trên đường. Sống cuộc đời định...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chuyến về Tuy Hòa Chuyến về Tuy Hòa Võ HồngTôi quyết định việc đi Tuy Hòa một cách gấp gáp bất ngờ, bất ngờ đến nỗi trong túikhông mang theo hơn mười đồng bạc. Lê Bá Tại bảo tôi:- Anh nên đi thẳng ra Tuy Hòa đi. Chỉ cần một ngày vừa đi vừa về. Nếu anh giải quyếtcông việc nhanh chóng thì sáng chủ nhật đi, anh có thể về đây trong chiều chủ nhật.Chậm lắm thì sáng thứ Hai về.Vấn đề đối với tôi không phải là thì giờ nhanh chậm mà là những trở ngại trên đường.Sống cuộc đời định cư lâu ngày, tôi như bị tê cóng giữa cái thành phố nhỏ này, như concầy hương hôn thụy suốt ba tháng mùa Đông trong cái hang của nó. Mùa Hè tôi có dichuyển một đôi lần thì đều đường máy bay, phương tiện tương đối an toàn để tránh mìnvà mũi súng. Tôi nói:- Đường ô-tô ra đó…Tại ngắt lời:- Bữa nay sửa chữa lại tốt lắm. Rộng như xa lộ rồi, chỉ có đoạn Đèo Cả còn đang sửasang.Tôi ngồi lặng yên cân nhắc. Đêm xuống êm đềm ở khu Mê Linh này và tôi cảm thấy rằngsung sướng thay là những kẻ khỏi phải cân nhắc gì hết trong cuộc sống. Mười phút nữahọ sẽ ngồi lại bàn ăn. Rồi sau đó vừa tráng miệng uống trà vừa đọc tờ báo mới nhận hồichiều. Nghe tin tức và thông cáo của đài phát thanh địa phương để biết bác sĩ thường trựchôm nay là ai, ngày nào mua đường và mua ở tiệm nào! Chui vào giường. Kiểm soát xemcó con mỗi nào lọt vào trong màn không và sự an toàn dìu chân giấc ngủ…Tôi hỏi:- Đi xe hiệu nào? Phải ra mãi ở bến xe Sinh Trung?- Không cần, cứ ra bến xe Xóm Mới. Tiện quá mà, đi bộ một trăm thước thì tới, mua véxe Thuận Thành mà đi.- Giá tiền?- Đâu hai trăm bạc.Tôi mượn Tại ba trăm, đi thẳng ra bến xe. Bảy giờ tối rồi. Chắc con tôi đang ngồi đợicơm, chắc nó đang tính xem tối nay tôi với nó sẽ rủ nhau đi xem phim ở rạp nào. Nókhông thể nào đoán rằng tôi đang bắt đầu một cuộc phiêu lưu riêng lẻ.Sau bàn giấy của hãng xe, một người thư ký ngồi tì tay trên một xấp giấy.- …Vâng, ông đi chuyến sáu giờ thì khỏe hơn. Ở đây chúng tôi có chuyến chạy sớm nhấtvào năm giờ. Ông ra tới Tuy Hòa vào chín giờ sáng.Tôi lẩm nhẩm tính và nghĩ: Phải ba giờ mới đi được một trăm rưỡi cây số. Tôi quen vớitốc độ tám mươi cây số / giờ mỗi khi ngồi ô-tô, quen tới độ khi nghĩ đến ô-tô là tôi thấycái kim đỏ tạo một góc sáu mươi độ ở phía tay phải của mặt đồng hồ tốc độ. Tôi hỏi muamột vé Tuy Hòa.- Đi Tuy Hòa thì ông phải chịu khó ngồi ở dãy ghế sau. Những dãy ghế trước dành chohành khách đi Qui Nhơn. Xe này chạy thẳng Qui Nhơn. Nếu ông muốn ngồi ghế trước thìông phải mua vé Qui Nhơn. Ba trăm đồng. Giá đi Tuy Hòa có một trăm rưỡi.Lại phải suy nghĩ! Sao cuộc đời không chịu giản tiện, không chỉ vạch có một con đườngmà lại bày chi đến ba, bốn ngả? Ngồi ghế trước thì được gì? Những người đàn bà đẹpthích ngồi cạnh tài xế để phô diễn sắc đẹp của mình cho mọi con mắt dòm vào chiêmngưỡng. Tôi không phải đàn bà đẹp. Những người thể chất văn nhược mà ngồi nhìn rahông xe thường bị chóng mặt nôn mửa. Ngồi nhìn ra con đường trước mặt thì không sao.Tôi dẫu không được cương cường nhưng cũng không đến nỗi nhược chất. Ngồi dưới ghebị sóng nhồi mà chớ hề ụa mửa lần nào.Tôi cũng muốn thử xem ngồi ở dãy ghế sau nó ra làm sao. Nhưng lại có một chút tự áivẩn vơ. Thì vừa lúc ấy một thanh niên bước tới:- Ông cho tôi một chỗ đi Tuy Hòa.Người bán vé đọc thuộc lòng những điều kiện mà anh ta vừa đọc cho tôi nghe. Ngườithanh niên xem chừng rất thành thạo trong việc đi xe đò nên chỉ liền ngón tay mìnhxuống một dãy ô vuông có mang chữ số:- Ông cho tôi một ghế ở dãy này.Người bán vé suy nghĩ một giây như để lấy lệ. Đối phương của anh không tỏ vẻ rụt rèngớ ngẩn nhớ tôi. Hắn biết việc gì hắn phải làm. Vì vậy anh ta gật đầu:- Anh lấy ghế nào?- Bốn mươi.Trả tiền… thối tiền… hẹn giờ… Người thanh niên thoăn thoắt bỏ đi. Tôi thấy mìnhkhông có cớ gì để mà lưỡng lự nữa. Ít nhất tôi cũng phải tỏ ra không thua người thanhniên kia bao nhiêu. Tôi móc túi lấy ra tờ giấy hai trăm.- Ông ghi cho tôi số ghế Bốn mươi mốt.Và thế là tôi đã nhập cuộc vào chuyến hành trình ngày mai.Nhưng vẫn chưa yên! Bích Thủy, cô bạn của tôi vụt đến thăm khi tôi đang loay hoay xếpquần áo khăn mặt xà-phòng vào chiếc xắc. Khi nghe tôi nói ngày mai sẽ đi đò ThuậnThành, nàng la lên:- Sao lại chọn thứ xe đó? Sao không ra bến Sinh Trung để đi thứ xe Thuận Thành ngắnđòn? Loại xe dài đòn hay nằm đường lắm. Đố ngày mai anh về được tới Tuy Hòa.- Tôi nghĩ rằng xe dài đòn chạy vững vàng hơn, ít bị tai nạn hơn loại xe ngắn nên tôi chọnnó.- Lầm to! Lầm to! Xe ngắn đòn nó lách chạy lanh lẹ mới dễ tránh được tai nạn chớ. Xedài cồng kềnh tiến thoái chậm chạp, hễ trở tay không kịp là chổng gọng.Tôi lặng im hết biết ngõ cãi.- Em đi xe đò hoài, cái xe nào tốt, cái xe nào chuyên môn nằm đường, em thuộc lòng hết.Đã có mấy kỳ đi nhằm cái xe cũ mười đời, máy cũ mà giàn xe sơn phết như mới. Ra tớiLương Sơn thì liệt máy. Sửa tới xế chiều bò trở lại về Nha Trang. Bắt hành ...