Thông tin tài liệu:
Sau khi tự “đầu độc” cái bao tử vốn không được khoẻ mạnh của mình bằng bữa sáng với nửa ly cà phê đen cùng hai muỗng đường cát, hắn vội vã ra bắt xe buýt về nhà. Không còn lựa chọn nào khác. Phần ăn ngày hôm qua của hắn đã giảm đến mức tối đa. Hắn đang cố gắng tăng cân. Nên đó là việc làm hết sức ngu ngốc. Song, hắn không thể làm khác. Trong túi hắn lúc này chỉ là khoản tiền bé mọn đủ cho hai chặng xe buýt từ chỗ trọ về nhà....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chuyến xe buýt cuối tuần Chuyến xe buýt cuối tuần TRUYỆN NGẮN CỦA LÊ MINH TÚSau khi tự “đầu độc” cái bao tử vốn không được khoẻ mạnh của mình bằng bữa sáng vớinửa ly cà phê đen cùng hai muỗng đường cát, hắn vội vã ra bắt xe buýt về nhà. Khôngcòn lựa chọn nào khác. Phần ăn ngày hôm qua của hắn đã giảm đến mức tối đa. Hắn đangcố gắng tăng cân. Nên đó là việc làm hết sức ngu ngốc. Song, hắn không thể làm khác.Trong túi hắn lúc này chỉ là khoản tiền bé mọn đủ cho hai chặng xe buýt từ chỗ trọ vềnhà.Những chuyến xe buýt cuối tuần bao giờ cũng đầy ứ người. Thật là may mắn khi hắn vẫncó thể tìm cho mình một chỗ gần cửa sau.Thật ra, nếu nói như vậy thì vô tình hắn đã“lăng-xê” cho ông(hay bà) thần may mắn ấy quá. Phải làm “ mặt dày” lên mấy phân hắnmới xí được chỗ đó. Hắn bước lên xe liền sau một bà cụ từ trên xe bước xuống. Cái ghếtrống ngay cửa sau xe sẽ không thuộc về hắn, nếu như hai cô gái, hắn đoán là bạn củanhau, không nhường qua nhường lại. Coi như làm phúc cho một trong hai cô gái ấykhông cảm thấy khó xử, hắn liền sở hữu cái chỗ trống duy nhất ấy với chút áy náy mơ hồ.Thây kệ!Cạnh hắn, phía ngoài, là một cô gái. Hắn chỉ biết thế. Còn cô ta tên gì, làm gì, đẹp, xấuthế nào… nói chung là những gì thuộc về cô ta hắn không biết và cũng chẳng có nhu cầumuốn biết. Thật ra trước đây hắn vốn là tên rất thích giao tiếp và luôn quan tâm đếnnhững người xung quanh. Điều này thật dễ hiểu: hầu như những ai được sinh ra và lớnlên trong cái không khí trong lành, thân thiện của làng quê đều mang trong mình nhữngđiểm tốt ấy. Thế nhưng hắn đã nhiều lần bị người khác dội nước lạnh vào mặt khi mangnhững điểm tốt này ra khỏi bờ tre, ruộng lúa nhà mình. Nếu phải viết ra ở đây thì thật mấtthời gian cho tôi và cả bạn nữa. Chỉ biết là ở cái thành phố xô bồ này thì sự quan tâm, đôikhi chỉ là một câu chào hay nụ cười xã giao cũng là mối nghi hoặc lớn. Rất nhiều khảnăng bạn bị người khác cho là có ý đồ không tốt. Phải mất một thời gian hắn mới quenvới điều này. Giờ thì độ thờ ơ của hắn đã tăng lên đáng kể. Không biết là nên buồn hayvui. Thế nhưng hắn luôn trăn trở về điều đó: Cuộc sống này còn ý nghĩa gì nữa nếu ta cứchâm châm nhìn vào những gì thuộc về mình?“Lê”. “ Mười chín”. “Nhân văn”… Hoàn toàn không chú ý đến những câu trả lời cộc lốccủa hắn, cô gái cứ liên tục bắt chuyện. Cảm thấy mình bị làm phiền quá mức, hắn địnhphán “một câu xanh rờn” cho cô ta tịt giọng. Dù khá mệt mỏi, song, ly cà phê đen lúcsáng cũng đủ làm cho hắn tỉnh táo để nhận ra rằng thật là vô lí và bất công cho cô gái khihắn thực hiện ý định của mình. Bất thình lình hắn như chạm lại cái phức hợp cảm xúchắn trải qua cách đây 3 năm. Gọi là phức hợp cảm xúc là chính xác nhất. Hắn chắc thế.Vì hắn hoàn toàn bất lực khi cố tìm cho nó một cái tên chính xác hơn nữa. Nó là sự trộnlẫn giữa ngỡ ngàng, ngại ngùng, tức giận và nhiều, thật nhiều cung bậc cảm xúc khácnữa. Bất thình lình hắn thấy mình đang đi trong làng đại học giữa một trưa đầy nắng.Ngược chiều với hắn là một thằng con trai đang lê từng buớc khó nhọc với một bên chânbị bó bột cùng cây nạng gỗ đang gõ lộc cộc xuống mặt đường. Cái cặp một bên vai củathằng đó có vẻ nặng nề với nó lúc này. Hắn nghĩ thế và bước nhanh về phía nó. “Chânanh làm sao vậy? Cần tôi giúp gì không?”. Nó dừng bước, nhìn hắn một cách vô cảm,đúng hơn là hắn không biết cùng với ánh nhìn đó nó đang nghĩ gì. “Cảm ơn. Có quenkhông mà hỏi. Cái laptop này cũ rồi nhen”. Nó vỗ vỗ bàn tay vào chiếc cặp, nhìn hắn lầnnữa rồi lộc cộc buớc đi. Hắn như bị trời trồng dưới nắng, chợt nhận ra mình đang đứng ởmột sân khấu khác, cần phải diễn cái vai khác, cái vai chân thành, hiền hậu nơi sân khấucũ đã không còn hợp nữa rồi.Đó là bài học đầu tiên khi hắn bước chân lên phố. Hắn không muốn học lại và càngkhông muốn dạy ai bài học đó. Vì thế hắn cố hít thật sâu, day sang cô gái với những lờilịch sự nhất có thể để nói. Song, hắn đã muộn, cô vội vàng đứng lên, nhường chỗ cho mộtông già có đôi lông mày lưa thưa trắng vừa lên xe.“Xe này mấy ngàn vậy, cô?”“Dạ, ba ngàn, ông”. Cô gái vừa ra sức bám vào thành ghế vừa mỉm cười.“ Cô coi dùm tui coi, mắt mũi mù mờ quá, không biết tiền nào là tiền nào”Ông già đưa xấp tiền về phía cô gái tốt bụng đã nhường chỗ cho ông“Ông trả tờ trăm này đi. Phải chi có tiền lẻ con đổi cho. Ông cất tiền kỹ, xe đông quá, coichừng…”Đúng như hắn nghĩ. Lên xe nên ngồi ghế trong. Đỡ phải nhường qua nhường lại. Phiềnphức. Đành rằng không ai bắt mình làm thế. Nhưng dù gì cũng thuộc “diện có học” nênthấy ngại ngại khi mình ngồi chiễm chệ mà đứng sát bên mình là một người già hay chịphụ nữ có con nhỏ hoặc người khuyết tật nào đó.“Lần sau chuẩn bị tiền lẻ nghe ông già, ai thời gian đâu thối mấy tiền này”. Thằng tiếpviên cỡ tuổi hắn vừa đếm tiền vừa cằn nhằn“Xe này có đi An Suơng không chú?”. Ông già hỏi khi nhận lại mớ tiền từ tay thằngtiếp viên.“Trời, có bảng ...