Danh mục

Clochette

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 83.44 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Thật kỳ lạ làm sao có những hồi ức cũ cứ ám ảnh mãi mà chúng ta chẳng bao giờ dứt bỏ được. Ðây là một câu chuyện đã quá xưa mà tôi không hiểu tại sao nó cứ đeo đẳng một cách sống động mãi trong trí nhớ của tôi. Từ ngày đó tôi đã từng thấy quá nhiều những chuyện bất hạnh, từ những chuyện thương tâm đến chuyện khủng khiếp, thế mà tôi vẫn đến ngạc nhiên vì không có ngày nào mà khuôn mặt của mẹ Clochette lại không hiển hiện trong óc tôi, hệt như...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Clochette ClochetteThật kỳ lạ làm sao có những hồi ức cũ cứ ám ảnh mãi mà chúng ta chẳng bao giờ dứt bỏđược. Ðây là một câu chuyện đã quá xưa mà tôi không hiểu tại sao nó cứ đeo đẳng mộtcách sống động mãi trong trí nhớ của tôi. Từ ngày đó tôi đã từng thấy quá nhiều nhữngchuyện bất hạnh, từ những chuyện thương tâm đến chuyện khủng khiếp, thế mà tôi vẫnđến ngạc nhiên vì không có ngày nào mà khuôn mặt của mẹ Clochette lại không hiểnhiện trong óc tôi, hệt như khi tôi biết bà từ lâu lắm, từ xa xưa, lúc ấy tôi chỉ mười haymười hai tuổi.Bà khi ấy là một người thợ may già thường đến nhà bố mẹ tôi mỗi tuần một lần, vào ngàythứ năm, để vá những đồ đạc bằng vải. Bố mẹ tôi sống trong một ngôi nhà ở nông thônmà người ta thường gọi là trang viên, nhưng thật ra chúng đơn giản là những căn nhà cũvới mái nhọn, gắn ba hay bốn trang trại liền với nhauNói về khu làng, đó là một làng rộng lớn, gần như là một phố thị nhỏ, chỉ xúm xít cáchnhà thờ vài trăm thước. Nhà thờ xây bằng gạch đỏ đã ngả sang màu đen theo thời gian.Và thế là, mỗi thứ năm, mẹ Clochette đến vào độ sáu rưỡi, bảy giờ sáng và đi ngay vàotrong phòng may đồ và bắt đầu làm việc. Bà là một người phụ nữ cao gầy, mặt có râu,hay đúng hơn là một phụ nữ rậm lông, bởi vì râu mọc đầy trên mặt bà, một loại râu lạlùng không thể ngờ được sinh sôi nẩy nở thành từng đám xoăn tít như thể chúng đượcgieo rắc bởi một kẻ điên khùng trên khắp khuôn mặt to lớn ấy_ khuôn mặt của một hiếnbinh trong chiếc váy phụ nữ_ Lông mọc đầy trên mũi, dưới mũi, xung quanh mũi, trêncằm, trên má và lông mày, chúng dài rậm màu xám và tua tủa khác thường trông giốnghệt như bộ ria mép được cắm vào do sơ suất.Bà đi khập khiễng, không giống như những người què thường đi, mà giống như mộtchiếc tàu lắc lư trên sóng. Khi bà nâng tấm thân hộ pháp của mình trên cái chân lành lặn,dường như bà chuẩn bị cưỡi lên trên những con sóng không lồ, và thế rồi bỗng nhiên bàsụm xuống như thể biến mất trong vực sâu và chôn vùi thân mình bà trong đất. Dáng đicủa bà gợi ra hình ảnh một con tàu trong bão, và trên đầu bà, vẫn luôn trùm một chiếc mũtrắng khổng lồ, với những sợi ruy băng đu đưa phiá sau lưng, dường như vắt ngang chântrời từ bắc đến nam và từ nam đến bắc theo mỗi bước chân khập khiễng.Tôi rất yêu quí mẹ Clochette. Ngay sau khi thức giấc, tôi thường đi đến phòng may, nơitôi thấy bà ngồi làm việc với một chiếc lồng ấp chân ở dưới chân. Ngay khi tôi đến bà đãủ chân cho tôi để tôi khỏi bị cảm lạnh trong căn phòng lạnh lẽo bên chái nhà ấy.Nó sẽ làm cho máu lưu thông từ trên đầu cháu xuống. Bà sẽ lại nói với tôi như thế.Bà vừa kể cho tôi nghe nhiều chuyện vừa khâu vá bằng những ngón tay dài, văn vẹo,lanh lẹ. Phía sau cặp kính lão, do tuổi tác đã làm hỏng thị giác của bà, đôi mắt bà trông tovà sâu thẳm lạ thườngTrong chừng mực mà tôi có thể nhớ được từ những điều mà bà đã kể cho tôi, và bằng sựcảm nhận của trái tim nông nỗi trẻ thơ, tôi biết bà là một phụ nữ bất hạnh có tấm lòng baodung. Bà kể cho tôi những chuyện đã xảy ra trong làng, làm thế nào mà một con bò xổngra khỏi chuồng và được tìm thấy vào sáng hôm sau ở trước nhà máy xay Prosper Malet,đang đứng ngắm những cánh buồm tung gió; hoặc là chuyện một cái trứng gà đã đượctìm thấy trong tháp chuông nhà thờ mà không một ai có thể hiều nổi sinh vật nào đã đẻvào trong đó; hoặc câu chuyện lạ lùng về con chó của Jean Pila đã đi xa 50 cây số đểmang về cái quần của chủ vốn đã bị một kẻ lang thang đánh cắp trong khi phơi ngoài trờibị sũng nước mưa. Bà kể tôi nghe những cuộc phiêu lưu giản dị như thế theo một thể loạimà trong trí óc tôi chúng giống như những vở kịch không bao giờ quên, những vần thơ bíhiểm tuyệt vời, những câu chuyện hấp dẫn được sáng tạo bởi những nhà thơ; những câuchuyện mà mẹ tôi đã kể cho tôi nghe vào buổi tối, không có hương vị, không đậm đà, thuhút như những cách kể chuyện của người phụ nữ quê mùa này.Thế rồi, vào một buổi sáng thứ năm dù tôi đã ngồi suốt buổi sáng để lắng nghe MẹClochette, sau khi nhặt những quả phỉ với người giúp việc ở trong rừng phía sau trang trạitôi lại muốn trèo lên cầu thang lần nữa để được ở bên cạnh bà suốt ngày. Tôi nhớ rất rõcái ngày hôm ấy như thể nó mới xảy ra ngày hôm qua.Trên bậu cửa của căn phòng may, tôi thấy người thợ may già nằm trên sàn bên cạnh chiếcghế bà vẫn ngồi, mặt úp xuống đất, hai tay dang ra, nhưng một tay vẫn còn giữ chiếc kimvà tay kia nắm chiếc áo sơ mi của tôi. Một chân của bà trong chiếc vớ màu xanh da trời,dĩ nhiên là cái chân lành lặn, duỗi dài dưới ghế, chiếc kính đeo mắt bị đá lăn ra xa lấplánh dưới chân tường.Tôi chạy vội ra và tri hô. Tất cả mọi người chạy đến, vài phút sau tôi nghe nói MẹClochette đã chếtTôi không thể nào diễn tả được nỗi xúc động, bàng hoàng, sâu sắc đã thấm vào trái timnon nớt của tôi, tôi chậm chạp đi xuống phòng vẽ và náu mình trong một góc tối trên mộtchiếc ghế bành to cũ, tại đây tôi quỳ xuống và khóc. Tôi đã ở đó rất lâu cho đ ...

Tài liệu được xem nhiều: