Khuyết điểm lớn nhất của một người không phải là ích kỷ, đa tình hay phóng túng… mà là cứ cố chấp đi yêu một người mà biết rằng người ấy sẽ không bao giờ yêu mình… nhưng có một khuyết điểm còn lớn hơn đó là khi ta không thừa nhận tình yêu thực sự của mình.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Có bao giờ tôi cũng yêu em? Có bao giờ tôi cũng yêu em?Khuyết điểm lớn nhất của một người không phải là ích kỷ, đa tình hayphóng túng… mà là cứ cố chấp đi yêu một người mà biết rằng người ấy sẽkhông bao giờ yêu mình… nhưng có một khuyết điểm còn lớn hơn đó là khita không thừa nhận tình yêu thực sự của mình. Để rồi một ngày tình yêu ấymất đi rồi ta mới nuối tiếc vì không thể tìm lại được nữa…Khuyết điểm lớn nhất của một người không phải là ích kỷ, đa tình hayphóng túng… mà là cứ cố chấp đi yêu một người mà biết rằng người ấy sẽkhông bao giờ yêu mình… nhưng có một khuyết điểm còn lớn hơn đó là khita không thừa nhận tình yêu thực sự của mình. Để rồi một ngày tình yêu ấymất đi rồi ta mới nuối tiếc vì không thể tìm lại được nữa… Mời bạn đến vớicâu chuyện của Blog Radio 228: Có bao giờ tôi cũng yêu em?Ngôi nhà ven hồVăn phòng mới của công ty nằm ngay ngắn trên trên đường Thạch Bài, mộtcon đường ven hồ khá đẹp trong thành phố.Cũng kể từ lúc công ty chuyểnvề đây tôi bắt đầu có một thói quen mới đó là uống cà phê buổi trưa, nhưngkhông phải trong phòng nước của công ty mà là ở quán cà phê có cây Dươngliễu cổ thụ sát bên dưới.Đằng sau cánh cửa sắt khép hờ một nửa, ngôi nhà ven hồ vẫn nằm lặng imkhuất sau cây liễu già rủ chấm đất, khoảng sân nhỏ được bày những bộ bànghế bằng gỗ, từng chậu hoa mẫu đơn chúm chím xếp sát nhau tạo ra nhiềukhoảng không gian riêng biệt. Chẳng ai biết rằng, ngôi nhà này, giờ đây làquán cà phê mang cái tên kỳ lạ Biển Trúc ấy trước kia chính là nơi mà em đãsống.Em…Người con gái tôi đã từng làm tổn thương…Nhiều năm về trước, có lẽ là 8 năm, cũng có lẽ là 10 năm hoặc lâu hơn thìphải, tôi không còn nhớ rõ nữa, em đã đem lòng yêu tôi, yêu gã trai trẻ hàohoa mang vẻ ngoài lạnh lùng làm xiêu lòng biết bao cô gái.Hồi ấy, khôngphải tôi tự nhận, mà do từ khi sinh ra mọi người vẫn nói tôi là một gã đẹptrai, thế nên tôi luôn có tư tưởng mặc định rằng tôi đẹp.Tôi tự cho mình cáiquyền đón nhận tình cảm của ai đó một cách hân hoan nếu tôi thích hoặcném trả cho người ta một cách phũ phàng nếu tôi chẳng ưa.Tôi biết yêu từrất sớm, yêu thì nhiều, mối tình nào cũng ngọt ngào và tha thiết lắm nhưngchân thành ra để mà giãi bày thì tôi có hiểu cái gì là tình yêu đâu, vì từ trướcđến nay chỉ có các cô gái theo tôi chứ tôi nào đâu biết theo các cô gái.Vậythì làm sao tôi hiểu được hai từ trân trọng nó có ý nghĩa thế nào trong tìnhyêu? Và em là một trong số những cô gái đó, những cô gái mang tình yêucủa mình trao vào tay kẻ hời hợt như tôi…Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên gặp em ở đám cưới của một người bạn, em mặcchiếc váy màu xanh mềm mại, bẽn lẽn đằng sau cô dâu chú rể, thỉnh thoảngem lại quay sang nhìn tôi rất chăm chú Khi chú rể chuẩn bị đưa cô dâu ra xethì trời đổ mưa rào, em nhìn lên mái hiên ướt mưa vẫn đang nhỏ giọt và lẩmbẩm “Người ta bảo mưa như vậy là có lộc, cuộc đời cô dâu chú rể sẽ sungtúc hạnh phúc…” Tôi ngạc nhiên vì câu nói hết sức vớ vẩn đó của em, emcười, đôi má ửng hồng rồi ngại ngùng quay mặt đi.Sau này khi vô tình gặp lại em ở lớp học tiếng Pháp tôi và em mới làm bạncủa nhau.Thì ra em không nhút nhát như tôi nghĩ, ngược lại còn rất sôi nổivà hòa đồng.Thông minh, lém lỉnh là hai từ tôi dùng để miêu tả về em nhữnglúc tôi vui.Phiền phức, hậu đậu là những điều không thể thiếu nhằm phảnánh con người em mỗi khi tôi bực dọc.Em lúc nào cũng lẽo đẽo theo tôi mộtcách tự nguyện và ngốc nghếch, cũng chẳng ngoa nếu hồi ấy tôi nói rằng emgiống như cái bóng của tôi.Suốt chừng ấy thời gian quen nhau, em chưa bao giờ nói rằng em thích tôihay em yêu tôi nhưng hành động của em thì luôn ngược lại.Ngày sinh nhậtcủa tôi năm đó em tặng cho tôi một cuốn sách có tựa đề “Khoảng cách rấtxa, nỗi nhớ rất ngọt”, bên trong cuốn sách kẹp một bông hoa khô màu xanhđã bạc, em bảo đó là hoa Diên Vỹ.Tôi hỏi em tại sao lại là hoa Diên Vỹ, emđan những ngón tay vào nhau làm điệu bộ suy nghĩ rồi bảo “Vì em là cô gáitháng hai, hoa Diên Vỹ tượng trưng cho những cô gái sinh vào tháng hai…”Tôi lật mấy trang đầu trong cuốn sách rồi nhìn em: “Vậy là em tặng em choanh?”Em không nói gì, lại cười thật lớn rồi bước dọc theo con đường ven hồ trởvề nhà.Con đường mùa đông vắng những bóng người, chỉ có ánh đèn nối tiếp ánhđèn. Em, cô gái đội mũ quàng khăn len màu đỏ trong mùa đông ấy cứ bướcđi về phía trước mà chẳng hề để ý rằng tôi vẫn còn lại phía sau.Và đó là lầnđầu tiên, lần đầu tiên trong đời tôi học làm cái bóng bước sau em.Lớp học tiếng Pháp ngày Valentine chỉ vỏn vẹn vài mống người, trong đó cótôi và em. Cả buổi học em cứ ngồi hì hụi tô vẽ cái gì đó mà chẳng thèm để ýđến xung quanh, kể cả tôi. Đến cuối buổi khi mọi người chuẩn bị ra về hếtthì em vẫn cố nán lại, em kêu tôi chìa tay ra. Em dán một miếng đề can nhỏxíu lên tay tôi, bên trong có dòng chữ “Của tôi” được viết rất nắn nót, emcười giòn tan rồi thì thầm “Anh thuộc về em! đã kí tên đóng dấu”.Em không bao giờ hỏi về những cô gái khác có m ...