Danh mục

Cô bé nhặt hoa rụng

Số trang: 4      Loại file: pdf      Dung lượng: 78.62 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Phí tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (4 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Một chiều hè tháng sáu. Trong căn phòng không lấy gì làm rộng rãi, tôi đang phải đánh vật với mớ từ ngữ lộn xộn trong đầu. Một bản tham luận cần phải đọc trước cuộc hội thảo ngày mai. Rất nhiều những ý tưởng lóe lên trong đầu. Nhưng khi đặt ngón tay lên bàn phím máy vi tính, ý nghĩ trở nên rối rắm. Có lẽ tại khả năng tập trung của tôi quá kém.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cô bé nhặt hoa rụng Cô bé nhặt hoa rụngMột chiều hè tháng sáu. Trong căn phòng không lấy gì làm rộng rãi, tôi đang phảiđánh vật với mớ từ ngữ lộn xộn trong đầu. Một bản tham luận cần phải đọc trướccuộc hội thảo ngày mai.Rất nhiều những ý tưởng lóe lên trong đầu. Nhưng khi đặt ngón tay lên bàn phímmáy vi tính, ý nghĩ trở nên rối rắm. Có lẽ tại khả năng tập trung của tôi quá kém.Hơn nữa lập luận của tôi không được sắc sảo lắm. Chẳng thế mà hồi còn học đạihọc, cố gắng lắm thì môn kinh tế chính trị và triết học của tôi cũng chỉ có bảyđiểm. Chiếc quạt máy bên cạnh đã bật đến số to nhất mà vẫn không xua nổi cáinóng như rang. Thật ngán ngẩm hết sức. Hôm nay là ngày nghỉ. Nếu không vướngbản tham luận này, tôi đã có thể phóng xe về nhà, ào xuống dòng sông trước cửamà vùng vẫy cho thỏa thích. Mỗi lần được đằm mình trong dòng sông thân thươngấy, bao nhiêu mệt mỏi, căng thẳng của công việc và nhịp sống thành thị dường nhưtan biến.Bố mẹ tôi vẫn thầm lo cho cô con gái út, vì có ai đã 26 tuổi đầu mà vẫn thích chơibán hàng, chơi trò làm bố làm mẹ với bọn trẻ con. Bạn bè thì cho tôi là người maymắn. Tốt nghiệp đại học xong được một viện nghiên cứu nhận về, có biên chế đànghoàng. Tôi không phủ nhận điều đó. Nhưng không hiểu sao tôi thấy thật khó màquen được với những thuật ngữ khoa học chính xác và khô khan, những quyểnsách dày cộm, dày đặc chữ và chú giải, cả không khí trang nghiêm nơi làm việc.Sau tám tiếng ở cơ quan, tôi thường chạy xe lòng vòng các phố một lúc rồi mới trởvề gian phòng trọ của tôi khuất trong một ngõ hẻm ngoại thành Hà Nội.Tiếng động bên ngoài bứt tôi khỏi những suy luận rắc rối. Chắc lại một vụ va chạmxe. Căn phòng tôi ở nằm chính giữa ngã ba đường làng, ai phóng xe máy qua cũngbấm còi đến nhức tai. Vài năm nay, bán kính thành phố đã mở rộng đến đây. Nhàcửa, đường sá thay đổi. Những mảnh đất được xẻ nhỏ ra. Nhà cao tầng mọc lênnhanh chóng. Con người cũng đổi khác, sang trọng và đẹp hơn. Những cụm từ như“đồ nhà quê” đã trở thành câu cửa miệng của một số người. Nhưng thôi, đó làchuyện khác. Tôi rời bàn làm việc, bước ra phía cửa. Không phải là đụng xe. Mộtcô bé khoảng sáu, bảy tuổi đang loay hoay bên chiếc xe đạp bị đổ. Tôi chạy ra,dựng xe lên cho cô bé và hỏi:- Em đi về phía nào, để chị quay đầu xe cho?Cô bé phủi hai bàn tay dính cát. Cái đầu xinh xinh lắc nhẹ. Tôi nhìn kỹ cô bé.Khuôn mặt đầy đặn. Hai má tròn trắng mịn một lớp lông tơ. Đôi mắt to, đen láy,sâu thăm thẳm với hàng lông mi dày và cong. Một đôi mắt biết nói! Tôi phủi đámbụi bám vào chiếc váy trắng muốt của cô bé và hỏi một lần nữa, giọng dịu dànghơn:- Em chờ ai có phải không?Cô bé lại lắc đầu. Đôi mắt mở to nhìn tôi như tin cậy, rồi ngập ngừng:- Em, em chờ…- Em chờ ai? Chờ mẹ phải không?Bím tóc trước mặt tôi lại lắc lắc.- Không, em chờ để… để nhặt hoa rụng…Cô bé hướng cái nhìn vào cây hoa đại (hoa sứ) sát bên bức tường, nằm trong sâncủa ngôi nhà bác hàng xóm. Bàn tay nhỏ xíu của cô bé nắm hờ một bông hoa đại.Lúc bấy giờ, tôi mới nhận ra mùi hương thật riêng biệt lẫn trong không khí. Khônggian như giãn ra, dịu dàng. Tôi sống ở đây đã hơn một năm. Sáng khóa cửa đi làmsớm, tận chiều tối mới trở về, lại khóa cửa và nằm vật ra giường. Chẳng có mấyngười quen. Càng không để ý đến xung quanh. Nên hôm nay tôi mới biết ngôi nhàcách căn phòng tôi ở một khoảng đất rộng bằng bề ngang ngõ làng có một cây hoađại. Một ý nghĩ vui vui ùa đến. Giữa tôi và cô bé, không biết ai phải cảm ơn ai?Đang mùa hoa đại nở. Những bông hoa kết lại với nhau thành từng chùm, mùihương đậm mà dịu mát, theo gió lan thật xa. Cánh hoa màu vàng nhạt ngả dần sangmàu trắng ngần. Có lẽ hiếm có loài hoa nào khi rụng xuống đất vẫn giữ nguyênhương thơm và dáng vẻ như hoa dại.- Để chị vào xin bác chủ nhà cho em hái hoa nhé?- Không, em chỉ nhặt hoa rụng thôi.Ánh mắt cô bé không rời những chùm hoa đại. Một thoáng ngập ngừng, cô bé thủthỉ:- Mẹ em bảo, không nên ngắt hoa đại. Cứ để hoa trên cành, nó sẽ tỏa hương thơmtới mọi người. Hoa rụng, người ta bỏ đi, em mới xin về.- Em đã nhặt được nhiều hoa chưa?- Em chờ ở đây đã mấy hôm nay rồi, nhưng hoa chẳng chịu rụng ra ngoài ngõ chịạ?- Thế sao em không vào mà xin?- Nhà bác ấy có con chó dữ lắm.Cô bé nhìn tôi tin cậy, đôi môi xinh xinh như hai cánh hoa hé nụ cười thật tươi. Tôicũng cười. Một chiếc xe máy phóng vụt qua. Cô bé reo lên “mẹ, mẹ ơi” rồi ngồilên xe, gò lưng đạp theo. Mẹ cô bé chạy xe chậm lại chờ con gái. Hai mẹ con trênhai chiếc xe song song bên nhau khuất dần về cuối ngõ. Tôi hít sâu mùi hươngthêm một lần nữa rồi trở vào nhà, lòng nhẹ nhõm. Bản tham luận không còn là điềunặng nề nữa. Tôi ngồi vào bàn làm việc, viết những dòng đầu tiên … ...

Tài liệu được xem nhiều: