Thông tin tài liệu:
Một buổi tối không hề lãng mạng, ừ thì có mưa lớt phớt nhưng bầu trời tối sầm lại cùng một bóng người trên con phố vắng hoe.Và đó chính là tôi - Thanh Ngọc một đứa con gái trong tình trạng nguy kịch bỏ nhà đi.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cô bé sao băng Cô bé sao băngChương I: cuộc gặp mặt không cân sứcNhân vật: + Nghiêm Bảo+ Hoàng Thanh Ngọc+ Trần Bảo Liên ( mẹ Bảo)+ Nghiêm Hoàng ( anh trai Bảo)+ Nghiêm Trân ( em gái Bảo)******************************************Một buổi tối không hề lãng mạng, ừ thì có mưa lớt phớt nhưng bầu trời tối sầm lạicùng một bóng người trên con phố vắng hoe.Và đó chính là tôi - Thanh Ngọc mộtđứa con gái trong tình trạng nguy kịch bỏ nhà đi. Tôi lấy tay che những hạt mưanhỏ để chúng khỏi bắn vào mặt. Mấy cái bóng đèn đường tỏa ra mấy ánh sáng màuvàng xuyên qua làn sương mỏng manh của mùa xuân. Lạnh gớm! Tiếp tục lê thêkéo chiếc vali đầy thứ lỉnh cỉnh trong đó. Một tiếng động chợt vang lên“ọc…ọc….”! híc biểu tình hã đồ đáng ghét… nãy giờ tao luôn suy nghĩ rằng mìnhkhông đói vậy mà giờ mày…đồ phản chủ!!Chân tôi bắt đầu biểu tình dương như không thể chiến đấu được với mấy hạt mưabụi nữa. Cứ vậy tôi nửa tỉnh nửa mơ và không rõ từ lúc nào tôi đi ra đến lòngđường. Binh!! Một vật gì đó đâm vaò tôi khiến tôi ngã bổ chửng ra đằng sau.-Ui dza! – tôi rên lên- Bạn có sao không?- Tên thủ phạm chạy đến đỡ lấy tôi.Hắn là một tên đeo kính rồi gì nưaax nhỉ? Sao lại tối sầm hết lại thế này, mà tiếnggọi của tên kia càng ngày càng xa. Và thế là ngất lịm.( Lời của Bảo)Trời làm sao bây giờ? Người ta ngất rồi, không quen không biết mà giờ phố lạivắng tanh, mình mà chở đến bệnh viện thì còn xa lắm. Chà xem nào, mặt mũi xanhxao, người thì gầy như que củi à chắc lại nhịn ăn nữa chứ gì ( giả vờ có kinhnghiệm vì papa làm bác sĩ). Tụi con gái bây giờ toàn nhịn ăn giữ eo đấy nhịn ăn rồimang bệnh vào ngươì con khổ hơn nữa í. Đành chở nhỏ này về nhà mới thui chứbiết làm thế nào. Tôi cõng cô nhóc lên xe đạp kéo vali cô ta luôn. Trông thế mànặng gớm, đạp xe mãi mới về được đến nhà. Tôi liền gọi ông anh ra hộ. Vừa nhìnthấy ổng đã hét lên:- Oái! Thế này là sao? Bạn gái chú hả! :))Vừa nói ổng vừa tròn xoe mắt nhìn tôi cùng con nhỏ đằng sau lỡ đâm phải:- Còn đứng đó à! Đỡ cô ta vào nhà cái giải thích sau.-Má tôi cũng vội vàng ra đỡhộ.Phù! Cuối cùng cũng xong. Giờ ba tôi đang khám cho con nhỏ đó. Mấy người conlại xúm vào hỏi tôi:- Cô bé này là ai? Sao lại ngất vậy!- Haizz, con lỡ đâm à không đúng hơn là chưa có đâm trúng thì cô ta đã ngấtrồi.Con cũng có biết là ai đâu ( tỏ vẻ vô tội)Ba tôi bước ra khỏi phòng và ngồi xuống ghế uống ngụm nước:-Cô bé có làm sao không?-mẹ tôi hỏi-Không, chỉ là đói quá thôi! Nghỉ một lát là khỏi. Má nó nấu cháo sẵn luôn đi nhé!-Ba tôi trở về phòngMá cũng đi vào bếp nấu cháo. Nhỏ Trân lên tiếng:- Anh Hai số đào hoa ghê- và nó cũng không quên nở nụ cười xếch mép.- Con nhóc nềy!- Tôi gầm gừ- Người ta xinh mà- Ông anh tôi cười lớn- Hai người thiệt tình……!Tôi bực bội bỏ về phòng. Cô ta đang ngủ trên giương tôi. Hả vậy là tối nay phảingủ trên ghế sofa sao? Oa…Oa…. Điên lên mất. Tôi tiến đến giường như muốn hấtcô ta đi. Khiếp tóc xõa hết cả ra cứ như ma lem í! Thôi đành chịu. Một đêm thôi.**************************************************( lời của Ngọc)Ánh sáng chiếu qua tấm kính của ô cửa nhỏ, gió khẽ đu mấy cái chuông gió lenhkeng. Tôi mở mắt ra, mờ mờ….oái một tên con trai. Một thằng nhóc tầm tuổi tôi,hắn đeo kính nhưng không hề làm mờ đi đôi mắt to và sâu thăm thẳm. Lông màycong cong như vầng trăng khuyết pha chút gì đó ngỗ ngược. Mái tóc đen óng thấpthoáng ẩn sau mớ tóc là chiếc khuyên tai phát sáng. Hắn đang nhìn tôi, ánh mắt đókhiến tôi giật mình thoát khỏi cái mơ hồ. Tôi bật giậy, nhìn xung quanh và hỏi hắn-Đây là đâu? Cậu là ai? Vì sao tôi lại ở đây….bla…bla….- Tôi thực sự hoảng hốt-Stop!- Cậu ta hét lên- Đồ con gái lắm mồm, cô hỏi như thế thì làm sao mà tôi trảlơi hết được. Hôm qua cô bị ngất, tôi đưa cô về nhà tôi.Tôi ngỡ ngàng, sao trên đời lại cố người thế này nhỉ?, bỗng chợt nhận ra:-Ờ cảm ơn nhé! Nhưng không phải cậu đâm vào tôi sao?-Bảo dám dối má hả? cháu tỉnh rồi à-Một người đàn bà trung niên bước vào vàcẩm trên tay bát cháo nóng.-Má để con- Thằng nhóc ra đỡ rồi chìa ra trước mặt tôi- Ăn đi! Nhịn ăn rồi ngất ralại đổ lỗi cho tôi.- Cháu cảm ơn bácChẹp ngon ghê( hay tại tôi đói nhỉ).Người đàn bà đến bên giường và hỏi thăm tôi:-Cháu là bạn của Bảo à? Hôm qua cô nhặt được đơn xin nhập học của trườngThiên Bình.Oái rơi rồi sao?cái tờ giấy chết tiệt. Tôi ngẩng đầu lên định trả lời nhưng rồi lại liếcsang tên bên cạnh. Như hiểu ý, cậu ta ra ngoài không quên nói : “ Không cần đuổikhéo, tôi sẽ ra xì”..-Dạ thực sự thì cháu không quen cậu ấy! Cháu bỏ nhà đi…!!!- Tôi ngập ngừngNgười đàn bà đó mỉm cười : “ Cháu nói tiếp đi!”.- Ba cháu bắt cháu phải đính hôn với một người mà cháu không yêu quý gì. Ôngbắt cháu phải chuyển đến trường học cùng hắn ta….-Tôi cúi gằm mặt xuống- Cháuphản đối nhưng vô hiệu ông ta còn đe dọa sẽ phá tan trường cũ và… cho cháu sangnước ngoài. Cháu không thể chịu nổi cảnh áp bức vô lí nên bỏ nhà đi. Dù sao sốngtrong ngôi nhà biệt Thự họ Hoàng đó cô quạnh mà buồn tẻ lắm!!Tôi ôm lấy bà dù không rõ người đó là ai! Nhưng tôi vẫn cảm thấy ấm áp, ấm áp lạthường. Người đàn bà đó cũng ôm lấy tôi vuốt nhẹ mái tóc. Tôi cứ vậy là khóc màtrải hết nỗi niềm cô quạnh trước kia.-Ta hiểu rồi! Ngày xưa ta cũng giống như con bỏ nhà đi nên rất hiểu tâm trạng củacon hiện giờ. Hay nếu không ngại hay con ở lại sống cùng gia đình ta nhé!-Nhưng làm sao được ạ! Cháu không phải người quen của nhà bác…- Tôi ngậpngừng-Vậy thì để ta nhận con là con nuôi nhé chịu không?- Người đàn bà mỉm cười- Tatên là Thanh.Tôi ngẩng đầu lên khi khuôn m ặt đầm đìa nước mắt : “ Thật không ạ!”. Đó làngười đàn bà đẹp với mái tóc búi lên óng mượt , khuôn mặt không hề trang điểm,bà ấy không làm đủ kiểu như má tôi. Người đàn bà ấy đẹp theo cách giản dị, khôngson phấn săm môi săm mày- đó là thứ mẹ tôi không bao giờ có được.-Cháu tên gì?-Dạ cháu tên là Thanh Ngọc. Vậy từ giờ con sẽ gọi cô là má ạ! Thế cô nói chuyệnvới chồng chưa ạ!-C ...