Danh mục

Cô bé trăng rằm.

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 106.25 KB      Lượt xem: 4      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Hoàng gập tập bệnh án vào, dựa lưng vào ghế và vươn vai. Anh đã hoàn thành xong tập bệnh án ở phòng mình. Trời đã sẩm tối, trăng đã lên cao. Hôm nay là ngày trung thu, trăng đêm nay là đẹp nhất năm.Bác sĩ Hoàng đứng dậy khỏi ghế. Anh xếp những chồng bệnh án vào giá, vui vẻ nói với một bác sĩ khác cùng trong phòng giao ban lúc đó:
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cô bé trăng rằm. Cô bé trăng rằm.Hoàng gập tập bệnh án vào, dựa lưng vào ghế và vươn vai. Anh đã hoàn thành xong tậpbệnh án ở phòng mình. Trời đã sẩm tối, trăng đã lên cao. Hôm nay là ngày trung thu,trăng đêm nay là đẹp nhất năm.Bác sĩ Hoàng đứng dậy khỏi ghế. Anh xếp những chồng bệnh án vào giá, vui vẻ nói vớimột bác sĩ khác cùng trong phòng giao ban lúc đó:- Em đi về ăn “phá cỗ” đây. Chúc chị trực đêm trung thu không bị bệnh nhân gọi dậytrong đêm.Người bác sĩ đang tích thuốc trên máy tính quay lai lườm Hoàng rồi cười nói:- Cảm ơn câu chúc chân thành của chú. Dù gì thì chị cũng biết những lời chúc của chúluôn đi ngược lại, nhưng đây là lần thứ “n” chị mong mọi việc nó diễn biến đúng như câuchúc. Trung thu vui vẻ nhé.- Chị ở lại vui vẻ.Hoàng cười và bước ra khỏi phòng giao ban. Tay phải anh xách cặp, tay trái xách hai hộpquà dàng cho hai thiên thần nhà anh. Ngoài hai chiếc đèn lồng điện tử thì cô con gái lớncủa anh sẽ được một hộp búp bê Barbie, còn cậu con trai 6 tuổi sẽ có chiếc xe ô tô điềukhiển từ xa. Anh đã mua được những thứ rất ưng ý. Anh tự mỉm cười khi nghĩ về viễntưởng hôm nay cả nhà sẽ vui trung thu trên sân thượng.Khoa vắng bệnh nhân nên im ắng hẳn so với mọi ngày. Hôm nay, những ai mắc bệnhkhông nguy hiểm lắm đều “trốn” về nhà vui trung thu cùng người thân. Đi dọc hành langanh ngó qua từng phòng bệnh chỉ để xem ai còn ở lại.Chợt anh đừng lại trước cửa một phòng. Khuôn mặt tò mò vui vẻ của anh bỗng trở nênđăm chiêu.Căn phòng tối om, tất cả những bệnh nhân trong phòng đã về hết. Cái khiến anh phảidừng lại chính là cô bé ở bên phòng đối diện. Ánh sáng điện trong phòng đó hắt ra khôngđủ để chiếu sáng rõ người đứng ngoài lan can, nhưng ánh trăng lại soi sáng cô bé. Anhnhận ra ngay đó là cô bé con bệnh nhân Hằng.Cô bé vịn hai tay vào lan can ngước đầu nhìn lên bầu trời. Đôi mắt cô bé sáng long lanhtrong đêm tối. Anh cảm tưởng như cô bé như đang nói chuyện gì đó với mặt trăng.Cô bé ấy làm Hoàng nhớ lại chính anh trước kia.…- Nào mời bạn Hoàng lên bảng.Cậu bé 12 tuổi vừa giơ tay lên đã được gọi lên bảng luôn. Cậu bước từng bước tự tin vàgiải những bài phân số thật thành thạo. Cậu tin rằng đáp án của mình đúng nhưng ở dướilớp tiếng cười khúc khích, tiếng xì xèo ngày càng tăng lên. Hoàng ngẩn đầu lên nhẩm lạinhững phép tính ở trên và cũng thấy là nó không có gì sai. Rồi cậu lắng nghe tiếng mọingười trong lớp.- Ha…. Ha “si đa”.- Nó tự nhận mình là “Si đa” kìa…- Đứa nào dính chuẩn thế? Lại còn ở chính giữa lưng nữa… Haha…Tai cậu như ù đi, viên phấn trắng trên tay rơi xuống. Đây không phải là những câu nóicậu bé chưa từng nghe thấy nghe thấy.Từ khi còn rất nhỏ đi theo bố đi trên đường đã nghe người làng chỉ trỏ, bị bọn trẻ controng xóm nén đá và luôn miệng hét “ Si đa, ết” “ Con nhà si đa”… Bố cậu chỉ im lặngthinh trước những lời nói đó. Ông ôm cậu vào lòng, chìa lưng ra hứng trọn những hòn đá.Ban đầu khi bị mọi người chêu ngẹo cậu vẫn về xà vào lòng bố hỏi “Si đa” là gì? Để rồiđều chỉ nhận được cái nhìn ái ngại và đau khổ của bố. “ Không có gì đâu con ạ. Kệ ngườita nói.” Bố cậu ôm cậu chặt hơn.Cậu không đứng về phía bố và cũng ngày càng xa bố hơn. Vì lúc đó cậu còn quá trẻ đểhiểu “Si đa” là gì? Cậu chỉ nghe mọi người nói đó là căn bệnh tất cả mọi người đều kinhsợ, những kẻ tiêm trích ma túy, những người xấu mới bị, nó lây cho ai thì chết người ấynên tốt nhất là tránh xa ra…Các bạn trong xóm xa lánh cậu, bạn bè trong lớp không ai muốn ngồi cùng bàn với cậu.Bạn bè xa lánh cậu và cậu xa lánh bố của mình. Ông ôm cậu lên thì cậu giãy nảy bỏ đi,ông nói chuyện thì cậu chỉ trả lời cộc lốc, ậm ừ cho qua rồi lảng đi. Cậu trở nên vô cảmvới mọi thứ.Khi bố cậu bắt đầu bị lở loét toàn thân, không muốn cho hàng xóm sợ ông chuyển vàonằm một mình trong gian nhà trong. Và cũng từ đó cậu không nhìn, không nói chuyệnvới ông lấy một lần.Cậu đã nghĩ vì bố mà cậu bị bạn bè xa lánh.Rồi một hôm đang ở trên lớp học mẹ cậu đến lớp và gọi về trong nước mắt. Nghe mẹ nóibố sắp ra đi cậu vẫn không phản ứng gì chỉ lầm lũi bước theo mẹ về.Bố cậu đã được đưa ra ngoài nhà ngoài. Tâm nguyện cuối cùng của ông là muốn nhìnmặt trời, nhìn rõ cậu con trai yêu quý lần cuối.Về đến nhà, Hoàng đứng khựng lại trước ngưỡng cửa khi vừa nhìn thấy bố mình. Khôngphải vì cậu vẫn muốn xa lánh ông mà vì trái tim cậu bé đau nhói.Hai người ở cùng một nhà, ăn chung một nồi cơm nhưng cậu không nhớ lần cuối cậunhìn thấy bố, nói chuyện với bố từ khi nào? Mẹ cậu có bảo cậu bưng cơm vào cậu cũngchỉ đặt lên bàn, không thèm nhìn, mẹ cậu có bảo cậu vào thăm bố cậu cũng chẳng quantâm.Cả cơ thể cậu như rung lên, nước mắt cậu trào ra vô thức. Bố cậu, giờ đây chỉ còn da bọcxương, người có một số nở loét, phồng rộp. Ông nhìn khác hẳn với ngày xưa hồi ông cònlàm là quân nhân. Chỉ riêng đôi mắt ông nhìn Hoàng là vẫn thế. Đôi mắt trìu mến dịudàng dù đang chống chịu cơn đau. Hoàng nhìn ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: