Bởi dù ngày nay đã được UNESCO phong tặng danh hiệu Di sản văn hóa thế giới, sánh ngang cùng các điểm du lịch sáng giá trong khu vực như Autthaya (cố đô Thailand); Huế; Lijiang (Vân Nam – Trung Quốc); Angkor Wat (Campuchia)…, và mỗi năm đón tiếp gần nửa triệu khách, LuangPrabang chưa bao giờ bị làn sóng du lịch nhấn chìm với những cửa hiệu đông đúc và những quầy bar ồn ào.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cố đô trên ngã ba sông Cố đô trên ngã ba sôngBởi dù ngày nay đã được UNESCO phong tặng danh hiệu Di sản văn hóa thế giới, sánhngang cùng các điểm du lịch sáng giá trong khu vực như Autthaya (cố đô Thailand); Huế;Lijiang (Vân Nam – Trung Quốc); Angkor Wat (Campuchia)…, và mỗi năm đón tiếp gầnnửa triệu khách, LuangPrabang chưa bao giờ bị làn sóng du lịch nhấn chìm với nhữngcửa hiệu đông đúc và những quầy bar ồn ào.Nằm trên ngã ba sông Mekong va Nam Ou, ngày nay tới bất kỳ góc đường nào, sắc màuchủ đạo mà du khách bắt gặp vẫn là màu vàng rực rỡ trên những mái chùa, còn trênđường phố, nhịp sống chủ đạo là những bước chân của những nhà sư. Đã từng là kinh đôcủa vương quốc cổ Lan Xang từ năm 1354 và chỉ mất vai trò trung tâm khi kinh đô mớiđược dựng tại VienTien năm 1560, LuangPrabang như đóa sen vàng mà nhà vua KhunXua dâng lên Đức Phật. Theo tiếng địa phương, Luang có nghĩa là làng, Prabang cónghĩa là Phật mình vàng – một sự sùng kính tối thượng mà con người có thể dâng lênđấng tối cao của mình. Điều này lý giải cho sự hiện hữu của hàng trăm ngôi chùa lớn nhỏrải rác trong và ngoài thành phố. Những ngôi chùa mái cong vút, tường cột trạm trổ tinhxảo theo họa tiết Ấn Độ giáo luôn là trung tâm của mọi nếp sinh hoạt của người dân địaphương. Theo tập tục Lào, hầu hết các sự kiện trọng đại trong cuộc sống cộng đồng đềulấy chùa làm tâm điểm. Những em bé trai khi lớn lên bắt buộc trải qua thời gian tu hànhtrong chùa, ở đó họ học chữ, học những điều thuộc về lẽ sống và sau đó, một chàng traiđích thực đã trưởng thành.Bởi chùa chiếm vị trí quan trọng trong đời sống như vậy, nên từ xưa tới nay, hầu hết cáccông trình kiến trúc trọng yếu của đất nước đều là những ngôi chùa. Càng đậm nét hơn ởLuangPrabang, thành phố của Phật. Mọi con đường lớn nhỏ trong thành phố đều thấpthoáng ánh vàng. Dưới nắng, mái ngói chùa như tỏa ra sắc vàng rực rỡ, và tà áo vàng củanhững nhà sư chậm rãi đi bộ trên hè đường cùng hòa trộn vào sắc màu chung. Nhữngkhách sạn 2 -3 tầng nhưng rộng và phảng phất kiến trúc Ấn Độ giáo, những khu resortsang trọng nép mình dưới tán cây, những khách sạn mini khuất trong khu dân cư… tất cảđều góp phần tô điểm cho cố đô và tôn lên vẻ lộng lẫy của những mái chùa. Tại thànhphố này, vị trí tối cao – hiểu theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng – thuộc về ngôi chùaPhousi, và huy hoàng nhất có lẽ chính là khu hoàng cung cổ mà ngày nay đã trở thànhBảo tàng thành phố. Đi dạo dưới đường, ta sẽ phải ngước mắt lên để chiêm ngưỡng máinhọn của ngôi chùa Phousi tọa lạc trên đỉnh đồi cao. Con đường lát đá chìm dưới bóngcây khởi đầu bằng cặp rắn thần Nagar 9 đuôi trấn giữ, từ đó dẫn lên ngôi chùa khá bình dịvề kiến trúc song lúc nào cũng như tỏa ánh hào quang lên bầu trời. Từ sân chùa phóngtầm mắt xuống, ta quan sát gần như trọn vẹn thành phố LuangPrabang với dòng Mekongđỏ phù sa chậm rãi bao bọc.Dạo theo những con đường nhỏ, dù len lỏi vào khu chợ địa phương mà ỡ đó đa số làngười H’Mông đứng bán, hay vào khu vực phố Tây, nơi quần tụ các nhà hàng, cửa hànglưu niệm, nternet… phục vụ khách du lịch ngoại quốc, nơi nào ta cũng chứng kiến hiệuquả của công tác bảo tồn di sản. Những ngôi nhà thấp, những mái ngói cổ chiếm tỷ lệ caotrong tổng số các con đường trong thành phố. Tất nhiên không thiếu công trình xây dựngtheo phong cách hiện đại như ở bất kỳ đâu trên cả châu Á này, song về cơ bản, hình ảnhchung nhất vẫn là những dãy phố lặng lẽ dưới nắng. Đây là đất Laos, nắng là sản vật địaphương có lẽ cũng độc đáo như thứ rượu Lao Lao nặng gắt được cất trong làng cổ bêndòng Mekong vậyTrong những ngày sống tại LuangPrabang, hều hết du khách đều tìm cơ hội đi thămnhững di sản cổ xưa. Hàng trăm công trình cổ kính, những mảnh vàng son của quá khứđều được trân trọng và bảo vệ tối đa – mà cũng đáng ngạc nhiên là hầu hết không cóbóng dáng một người cảnh sát nào. Tâm thức của người dân mộ đạo đã khiến họ, từ đáylòng, ra sức gìn giữ tài sản của tổ tiên để lại. Cũng như những nhà sư chỉ sinh sống thuầntúy bằng thức ăn đi hành khất buổi bình minh, tấm lòng thuần khiết của ngườiLuangPrabang đã khiến cho mọi sự hiện diện của cảnh sát trở lên thừa thãi. Không xâmhại di tích, không xây cất nhà cửa vượt quá tầm cao cho phép, tự nguyện sống trong điềukiện chật hẹp và thiếu tiện nghi… tất cả đều đang khoác lên cho LuangPrabang một dángdấp cổ kính hệt như thời xa xưa. Thậm chí ngay ở những ngôi làng ven bờ Mekong, nơidu khách ghé thăm chiêm ngưỡng, cảnh nấu rượu bằng phương pháp thủ công, ở đó mộtchai rượu nhỏ xíu được bán với giá rất đắt 5 USD, thì nhà cửa vẫn giữ nguyên vẹn hìnhthái cổ. Những ngôi nhà sàn cũ kỹ, những mảng sân lầy lội, những dụng cụ nấu bếp thôsơ… chúng được bảo quản thật sự và vẫn được sử dụng trong cuộc sống thường nhật chứkhông chỉ mang tính chất trưng bầy.Trong thành phố cổ kín này, nhịp sống của người địa phương đã tác động mạnh mẽ tớibất kỳ ai ghé thăm. Những đám Tây balô vốn ồn ào lang thang khắp thế giới ở đây cũngtrở lên thành kính và nghiêm trang hơn. Nhịp sống chậm rãi bao trùm cảnh vật, ánh đèntắt từ 10h tối và ngày mới luôn khởi đầu vào lúc 6h sáng với cảnh những nhà sư xếp hàngđi trên phố, tay cầm bát đợi bố thí đồ ăn. Từ mỗi khuôn cửa khách sạn nhìn ra, hay ngồidưới mái chùa, ở nơi đâu du khách cũng chứng kiến cảnh sắc thanh bình của thành phốđã từng được con người dựng nên để dâng lên Đức Phật. Hiền hòa và thanh tịnh - ấntượng đó không chỉ hiện hữu trong sắc vàng của hàng trăm mái chùa, mà còn phảng phấttrong mỗi nụ cười của người dân LuangPrabang đang chào đón du khách đến từ bốnphương trời. ...