1. Chị hàng xóm mới dọn nhà đến khiến Liên nhớ ngay tới nhân vật nữ trong cuốn tiểu thuyết trà hoa nữ cô yêu thích. Chị tên Trà My, tên một loại hoa đẹp, buồn, thơm se sắt lòng. Chị làm ở quán bar Viễn Dương nổi tiếng bên sông Sài Gòn. Cả ngày ở nhà ngủ nướng, ưỡn ẹo đi shopping hoặc đánh tennis. Chị có hai đứa con gái, mỗi đứa có hẳn một ông bố khác nhau nhưng chị chẳng có nổi tấm chồng. Giờ làm việc của chị bắt đầu từ chập choạng tối, lúc...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Có đoá trà chết đêm qua Có đoá trà chết đêm qua TRUYỆN NGẮN CỦA VÕ THU HƯƠNG1. Chị hàng xóm mới dọn nhà đến khiến Liên nhớ ngay tới nhân vật nữ trong cuốn tiểuthuyết trà hoa nữ cô yêu thích. Chị tên Trà My, tên một loại hoa đẹp, buồn, thơm se sắtlòng. Chị làm ở quán bar Viễn Dương nổi tiếng bên sông Sài Gòn. Cả ngày ở nhà ngủnướng, ưỡn ẹo đi shopping hoặc đánh tennis. Chị có hai đứa con gái, mỗi đứa có hẳn mộtông bố khác nhau nhưng chị chẳng có nổi tấm chồng. Giờ làm việc của chị bắt đầu từchập choạng tối, lúc ấy chị trang điểm lộng lẫy, bất ngờ như tia nắng xế chạy xe ra khỏicon hẻm đầy những cánh dơi đen sì bay lên. Lúc chị về là 2, 3 giờ đêm. Không ai soi móigiờ giấc của người đàn bà ấy nhưng lũ chó vô duyên lại sủa nhặng xị khiến mọi ngườicùng tỉnh giấc.Xuất xứ ấy khiến chị dường như không được lòng cả con hẻm vốn bình lặng toàn nhàgiáo ưu tú, bộ đội cụ Hồ từ trước tới nay. Chỉ có Liên, làm thợ may trong hẻm, vốn quenthói đon đả chào mời khách nên với chị, Liên cũng luôn tươi cười. Bất đắc dĩ, chị hay qualại niềm nở với Liên, lúc cho cô hộp son, khi hộp phấn. Phần nhiều Liên phải từ chối vìmàu sắc rực rỡ không phù hợp tính giản dị của cô. Có lần, nể quá Liên đành nhận thỏison màu hoa đào. Khi chị về, Liên xem kĩ thì phát hiện thỏi son ấy đã hết hạn sử dụngcách đây 2 năm!Mẹ chồng nhắc khéo Liên không nên dính vào loại đàn bà ấy làm gì, kẻo mang vạ vàothân. Mẹ nhắc Liên cũng có lí do. Hàng xóm trong con hẻm, chưa ai không gặp chuyệnphiền hà với chị Trà. Mới sáng nay, một bà giáo già nhắc chị buổi tối về chịu khó dắt xevào hẻm hoặc hạ ga nhỏ thôi. Hẻm nhỏ, tiếng xe to bà không ngủ được. Chị không trả lờimà lườm nguýt rõ dài. Khi bà giáo hưu trí đã quay đi, Liên nghe chị nói với hai đứa congái: “Con già ấy, bây giờ đòi ngủ, hai ba năm nữa ngủ luôn mới thấy tiếc sao hồi thứcđược lại không chịu thức”. Mẹ chồng Lliên lầm rầm chửi vừa đủ nghe: “Cái con mấtdạy”. Liên cố vớt vát: “Có khi chị ấy chỉ ác miệng chứ không ác tâm”. Nói gì thì nói, từkhi có chị con hẻm đã ồn ào hơn. Đàn ông trong hẻm biết liếc dọc liếc ngang mắt đưatình hơn còn đàn bà biết ngấm nguýt, hờn ghen nhiều hơn. Liên thấy nhà mình vẫn bìnhthường khi mình không có tính hờn ghen mà chồng thì mặc kệ không quan tâm chuyệnnhà khác. Có khi hỏi hàng xóm tên gì có khi chồng cũng chỉ nhớ ấm ớ.Chị đẹp. Vẻ đẹp mặn mà và tràn đầy khiêu khích. Nhìn chị đi với hai đứa con tuổi mườibốn, mười lăm, người ta dễ hình dung ra nhà có ba chị em hơn là ba mẹ con. Cổ áo chịluôn rộng gấp 3, gấp 4 lần những người phụ nữ khác trong xóm, để lộ gần nửa khuônngực vun đầy, trắng lốp. Mỗi sáng, thấy chị vươn vai tập thể dục trước nhà lúc… 9 giờ.Ánh nắng đã lên cao chiếu thẳng vào gương mặt sắc nét của chị khiến Liên chột dạ nghĩ,mình còn nhìn chị mê mệt thế kia nữa là cánh đàn ông. Có lúc, nghĩ chị phí hoài nhan sắckhi ngày qua ngày chỉ những buổi tối sực nức phấn son, buổi ngày ngủ dậy muộn và vàora uể oải, Liên hỏi chị, sao không kiếm một chỗ dựa. Chị thủng thẳng nói: “Sướng nhất làdựa chính mình, có ngã cũng do chính mình, không ai lại tự làm đau mình cả”. Liên cườicười: “Chị nói như nhà văn”. “Ô hay, trước đây tao từng là học sinh giỏi văn mà lại.Nhưng giá tao không biết mình đẹp, giá tao không đẹp có khi tao thành nhà văn chứkhông thành con điếm ở quán bar”. Chị cười lớn, những vị chua chát chạy quanh ánhmắt.2. Dạo này chị có chồng. Một anh tây mắt xanh, mũi lõ, đẹp như tài tử xi – nê. Anh chànglà thủy thủ, những ngày biển lặng xuôi ngược các hải trình từ đất nước này qua nước nọ.Những ngày biển động neo lại Việt Nam. Anh chàng yêu Sài Gòn chẳng hiểu vì lí do gì,cho đến khi gặp chị thì chị và anh đều hiểu, vì Sài gòn có chị - chị tự tin kể. ‘”Dân Ý- ta-li- a đấy. Dân đấy là đẹp trai nổi tiếng thế giới”, giọng chị không giấu niềm kiêu hãnh.Xong, ngại ngùng như một cô gái mới lớn, chị bảo giờ chị sẽ tránh xa cái bar ồn ào, phứctạp kia, chị chuyên tâm mở shop quần áo hoặc kiếm việc làm thêm cho vui. Vì anh muốnthế. Anh nói chị khỏi đi làm, lương thuỷ thủ của anh dư sức nuôi vài ba gia đình mẹ connhư chị.Liên đoán anh chàng chắc ngoài ba mươi. Đi với ba mẹ con chị lại giống nhà có bốn chịem. Thua tuổi chị nhưng anh chàng chiều người tình hết ý. Chị trở nên bé nhỏ, hiền lànhvà nũng nịu bên anh chàng cao lớn. Trong khi các bà hàng xóm vất vả đi làm về phải launhà, quét dọn, cơm nước giặt giũ hầu chồng thì chị ngồi sơn móng tay, chải tóc, anh cungcúc làm tất cả mọi việc. Thi thoảng, chị duỗi chân tay như một cô mèo lười, nhõng nhẽogọi: “Honey à, lấy dùm em li nước”. Anh chàng “Ok, ok cưng!”, rồi ngưng lau nhà bênước tới tận miệng cho vợ. Không quên để lại nụ hôn tình tứ trên mái tóc màu hạt dẻ củachị. Mấy bà hàng xóm lại lắm phen ngứa mắt, phán: “Bọn nó trông phát gớm”. Chị mặckệ, gặp ai cũng tươi cười hỏi han như chưa hề có sỉ vả, nhiếc móc nhau khiến ai gặp cũngphải khựng lại mấy giây nghĩ không biết c ...