Những dòng chữ của em cứ trở đi trở lại trong đầu tôi. Nhiều lần cứ gấp cuốn sách rồi lại mở ra, đọc đi đọc lại nhiều lần một đoạn văn mà tôi ấn tượng, muốn tìm ra một điều gì đó rõ ràng hay mơ hồ, hay ranh giới giữa rõ ràng và mơ hồ. Nhưng… câu trả lời chỉ là một dấu chấm hỏi uốn cong hai đầu nỗi nhớ và nỗi khát khao chạm vào thế giới bí ẩn của em… *** Trằn trọc mãi, tôi vẫn không sao nhắm mắt. Cảnh tượng nhìn thấy sáng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cô gái ăn thức ăn thừa Cô gái ăn thức ăn thừa TRUYỆN NGẮN CỦA NGÔ THUÝ NGANhững dòng chữ của em cứ trở đi trở lại trong đầu tôi. Nhiều lần cứ gấp cuốn sách rồi lạimở ra, đọc đi đọc lại nhiều lần một đoạn văn mà tôi ấn tượng, muốn tìm ra một điều gì đórõ ràng hay mơ hồ, hay ranh giới giữa rõ ràng và mơ hồ. Nhưng… câu trả lời chỉ là mộtdấu chấm hỏi uốn cong hai đầu nỗi nhớ và nỗi khát khao chạm vào thế giới bí ẩn củaem… ***Trằn trọc mãi, tôi vẫn không sao nhắm mắt. Cảnh tượng nhìn thấy sáng nay cứ hiện rõmồn một trước mắt. Tôi bật dậy pha tách café, châm điếu thuốc và mở cửa sổ ra ngoàiban công ngồi. Trời đêm thanh cao và lộng gió. Sài Gòn về đêm không có nhiều sao. Ánhtrăng len lỏi bên dưới mấy khóm mây bồng bềnh. Thi thoảng, tiếng gầm rú của xe cộ nhưxé toạc màn đêm yên tĩnh. Hình ảnh em lại hiện lên trong đầu. Tôi vẫn không tìm đượcmột lời giải thích. Tôi đã đứng chết lặng. Lần đầu tiên tôi thấy cảnh tượng ấy. Sau cánhcửa, em đang lôi từ trong giỏ rác ra những mẩu bánh mì và cả bánh ướt trong nhữngchiếc hộp có lẽ người ta ăn không hết nên vứt đi, bày ngay ngắn vào chiếc dĩa trên bàn.Xong, em rửa tay và ngồi ăn một cách ngon lành. Cái đầu em gục gặc ra chừng ngon lắm.Lúc đó, tôi thấy hơi ghê ghê. Có ai lại đi ăn những thức ăn thừa người ta đã vứt trong giỏrác bao giờ. Càng nghĩ, tôi càng hoang mang khó hiểu. Khi tôi định mở cửa bước vào lấynước, em đang cúi lom khom bên cái giỏ rác, tay em cầm mẩu bánh mì vừa lượm từ trongđó ra, tôi khựng lại. Rồi để thỏa trí tò mò, tôi quan sát em sau cánh cửa ấy. Và cho đếngiờ, vẫn không sao hiểu được. ***Tôi đến công ty sớm và bắt đầu lục lọi tủ hồ sơ nhân viên. Cả công ty có hai người thiếtkế, một nam và một nữ nên không quá khó để tìm ra hồ sơ của em. Đây rồi, Lê BăngVân, bộ phận Design. Em có một cái tên thật đẹp. Em hiện lên trên phông nền màu xanhdương trong tấm hình 3x4 dán ở góc trái, một gương mặt e lệ, đôi mắt to tròn không nhìnvào ống kính, mà đang nhìn về xa xăm. Đôi mắt em màu nâu sẫm, ánh nhìn có gì đó buồnbuồn và khắc khoải. Lòng tôi quặn lên chút gì đó thương cảm khi xem đến tờ sơ yếu lýlịch. Phần thông tin của ba mẹ được bỏ trống. Chỉ có hai đứa em, một trai một gái đang đihọc.Tôi mở máy xem lại những bản thiết kế của em cho website và các sản phẩm của công ty.Bỗng nhiên, tôi cảm thấy muốn xem, muốn tìm hiểu tất cả những gì liên quan đến em.Những mẫu thiết kế khá đa dạng. Có khi đơn giản, có khi cầu kỳ, cũng có khi cực tinh tếvà hài hòa. Tôi cảm thấy hài lòng với chúng. Bàn làm việc của em và người thiết kế kiađối diện với bàn làm việc của tôi. Thi thoảng, tôi lại nhìn em, mắt đang say sưa hướng lênmàn hình máy tính. Tôi đọc được sự tập trung và niềm đam mê trong đôi mắt ấy. Trướcđó, tôi ít để ý đến em thế này, chỉ đưa mắt nhìn qua một lượt toàn công ty xem mọi ngườilàm việc thế nào, ai chăm chỉ và ai chểnh mảng, ai tập trung và ai làm việc riêng.……….Em khá gầy, nhỏ con và baby so với tuổi hai mươi sáu.……….Đến 12 giờ, công ty nghỉ ăn trưa. Em thường là người ăn sau cùng. Khi mọi người ănxong và tìm chỗ để nghỉ trưa, em mới vào phòng ăn. Và tôi bắt đầu quan sát em. Em lấyđồ ăn trong túi mang theo, bày lên bàn chiếc cặp lồng ba ngăn, một ngăn cơm, một ngănthức ăn và một ngăn canh. Sau khi đã xong xuôi, em tiến lại về phía gần giỏ rác, đảonhanh ánh mắt một lượt và cũng như lần đầu tôi thấy, em bắt đầu lấy ra những mẫu thứcăn thừa vẫn còn dùng được, bỏ vào một chiếc dĩa riêng trên bàn. Em rửa tay và ngồi vàobàn, ăn một cách ngon lành. Trong lòng tôi lại nhói lên một cảm giác lạ, có gì đó xót xavà nao nao khó tả. Tôi vẫn không thể nào lý giải một cách thuyết phục về hành động củaem. Thực ra thì vì em khó khăn, không đủ ăn nên em phải làm thế? Hay vì em thấy tiếccủa cho những thức ăn vương vãi một cách không nên như thế? Càng lúc, tôi càng tò mòvà muốn khám phá tới cùng. Tôi hỏi mọi người nhiều hơn về những sở thích và bất cứđiều gì về em. Nhưng đa số họ đều không biết nhiều. Họ bảo em ít nói, ít cười, lúc nàocũng có vẻ trầm lặng.Từ đó, ngày nào tôi cũng quan sát em sau cánh cửa trong phòng ăn. Em hay ngồi đối diệnvới phía cửa sổ và thường hướng ánh nhìn về phía ấy. Có khi em cười, nụ cười hồnnhiên, nhưng cũng có khi ánh mắt em xa xăm và buồn buồn sau tiếng thở dài và lắc đầunhè nhẹ. Tôi quan sát em nhiều hơn cả trong giờ làm. Không hiểu sao, mọi hành động vàcả cử chỉ của em, tôi đều muốn quan sát. Em uống café khá nhiều. Có khi, một ngày empha café đến ba lần. Chắc em phải biết là uống café quá nhiều sẽ không tốt, đặc biệt làđối với con gái? Nhưng không hiểu sao em vẫn làm thế. Có những lúc, em ngước nhìnlên và bắt gặp ánh mắt tôi đang nhìn em quá thẳng thừng khiến em bối rối, em vội cúimặt và hai má ửng hồng. Tôi hay lấy cớ trao đổi công việc để lại gần em và được nóichuyện với em. Giọng nói của ...