Danh mục

Cô gái bán ô màu đỏ

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 185.88 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (9 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tôi rê ngón tay trên những mảnh gỗ của cánh cửa đang có dấu hiệu mục nát. Bụi bám vào lớp da chai sậm tạo ra một màng màu nâu xỉn. Từng mảng gỗ bên nhau, tạo nên dáng dấp cổ kính cho những ngôi nhà trong khu phố. Con đường đá lạnh lẽo vắng bóng người. Những đôi giày vải bước nhẹ trên đường nghe như những va chạm nhỏ đến từng mi-li-mét. Gió buổi bình minh thổi vồn vã, không lạnh nhưng mải miết, buồn thiu. Thời khắc của sự cô tịch. Tiếng chuông chùa có ngân dài...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cô gái bán ô màu đỏ Cô gái bán ô màu đỏ TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦN MINH HỢPTôi rê ngón tay trên những mảnh gỗ của cánh cửa đang có dấu hiệu mục nát. Bụi bámvào lớp da chai sậm tạo ra một màng màu nâu xỉn. Từng mảng gỗ bên nhau, tạo nên dángdấp cổ kính cho những ngôi nhà trong khu phố.Con đường đá lạnh lẽo vắng bóng người. Những đôi giày vải bước nhẹ trên đường nghenhư những va chạm nhỏ đến từng mi-li-mét. Gió buổi bình minh thổi vồn vã, không lạnhnhưng mải miết, buồn thiu. Thời khắc của sự cô tịch. Tiếng chuông chùa có ngân dàicũng chỉ là biến dạng của sự cô tịch ở phố. Gã sư trẻ cứ ra rồi lại vào cổng chùa. Điệu bộthập thò của gã chẳng thể làm ai tin rằng gã đã phủi sạch bụi trần, nương nhờ cửa Phật đểtrọn đời tìm chánh quả. Người đi chùa bảo, gã có đôi mắt của kẻ đa tình. Tôn giáo hômnay, đôi khi cũng ẩn chứa ít nhiều tai tiếng. Tiếng chổi tre lao xao dưới những hàng câyđang mùa rụng lá cũng chỉ là thứ âm thanh mờ nhạt, chẳng gợn nên chất hỗn tạp, sốngđộng của cuộc sống.Tôi đến Trung Quốc trong một chuyến công tác dài. Công việc ở viện khiến tôi phải cónhững chuyến đi xa dài và liên tục. Đôi lúc thật thú vị nhưng đôi lúc cũng thật nhàmchán.Tôi thuê nhà trọ của bà Đồng, từng là một chiến sĩ cộng sản kiên trung trong thời nộichiến. Bà sống nhờ vào tiền trợ cấp của Chính phủ Trung Quốc và tiền trọ của nhữngngười khách eo hẹp như tôi. Bức tường nhà ngoài treo bức ảnh bà mặc quân phục ngồiđánh ghi-ta bên bãi cỏ lau cùng một nữ đồng đội. Bà luôn thích những khoảnh khắc bìnhdị, lãng mạn thời thanh xuân. Bà có thói quen mở cửa sổ vào mỗi buổi sáng, rồi uống mộtly sữa và vá áo cho những trẻ nghèo trong phố. Bà thích nói chuyện với khách trọ về tưtưởng Mao Trạch Đông, về đảng Cộng sản, Tôn Dật Tiên, cách mạng văn hóa và nộichiến… Có những người chăm chú nghe, có người cho rằng bà đã quá bị ám ảnh về mộtquá khứ sâu đậm, nên tằng hắng và tháo lui. Quá khứ chiến tranh luôn khiến con ngườiday dứt không nguôi…Mỗi lúc ghi chép và gõ xong những thứ cần cho công việc, tôi tắt laptop và bắc chiếc ghếmây, ngồi phía sau lưng bà để nghe bà vừa đưa mắt nhìn ra phố vừa kể chuyện. Bà Đồnghay khóc vào đoạn những đồng đội của bà hy sinh. Câu chuyện về người yêu của bàthường khiến bà dừng lại lâu nhất. Họ yêu nhau qua bao chiến dịch và hẹn ngày TrungQuốc thống nhất sẽ cùng đến một nơi nào đó, đám cưới và sinh con đẻ cái. Họ dự địnhsinh một đứa con đúng theo chính sách của chính phủ và đặt tên là Thống Nhất, với ýnghĩa mừng ngày Trung Quốc thống nhất, hoặc Đông Tiên là sự kết hợp hai tên tuổi lớncủa lịch sử Trung Quốc: Mao Trạch Đông và Tôn Dật Tiên. Con của ông bà cũng sẽ làmột người cộng sản…Tay chiếc áo bông dày cộm của bà đọng lại những váng nước mắt. Khi nắng rọi thẳngvào cánh cửa những tia dài thẳng vô tận, bà đóng cửa và kết thúc mục kể chuyện ngàyxưa của mình. Tôi kéo ghế mây về chỗ cũ, sát bên bàn thờ tổ. Bà nói với tôi bằng tiếngBắc Kinh, thứ tiếng phổ thông của Trung Quốc nên tôi dễ dàng nghe và trả lời bà mộtcách thoải mái.- Hôm nay đồng chí trẻ sẽ đi đâu? Lại những ngôi nhà cổ hay những ngôi chùa có nhữngnhà sư trẻ măng? Văn hóa chúng tôi có nhiều thứ để tìm tòi lắm anh bạn.- Thưa bà, hôm nay tôi sẽ bắc ghế mây ra trước nhà và ngắm những cô gái bán ô. Bà chotôi mạn phép chứ? - Vừa nói tôi vừa nhấp cốc trà bà pha đãi những khách trọ. Thật thíchthú trước hương vị của tách trà, một loại trà bình dân nhưng đậm đà.- Nếu đồng chí trẻ thích, và không cần trả thêm cho lão khoản tiền thuê mặt bằng nào cả.Nếu thích nữa, đồng chí trẻ có thể lấy chiếc xe đạp trong kho mà đạp đi đâu đó…Tôi vỗ tay một cái to, tỏ vẻ tán đồng.- Vâng, cảm ơn bà. Bà đúng là một người cộng sản, hết lòng vì một điều gì đó, khôngphải cho riêng mình - Tôi xoa xoa vai bà, thể hiện rằng mình không hề nói dối.Đôi mắt bà ánh lên những nét rạng rỡ như những đóa mẫu đơn sáng ngời trong nắng.Những nếp nhăn trên mặt bà cũng bắt đầu giãn ra. Có vẻ bà rất thích người khác gọi bà làngười cộng sản. Bà đúng là một người cộng sản chân chính…Tôi tiếp tục bắc chiếc ghế mây ra trước mái hiên, lật qua lại một cách hờ hững tờ nhậtbáo Trung Quốc và đợi cô gái bán ô. Cô gái bán ô chẳng có liên quan gì với bài nghiêncứu của tôi nhưng một cảm giác mơ hồ nào đó vẫn khiến tôi đợi chờ. Cái lạnh vẫn lẽođẽo len vào tay áo. Những mảng rêu áp vào sống lưng lạnh ngắt. Tôi đội chiếc mũ bê-rêmang theo, khiến người qua đường cứ tưởng tôi là gã Trung Quốc nhàn rỗi, vừa bị sa thảikhỏi ủy ban hay sở nông nghiệp. Lại thêm một người Trung Quốc thất nghiệp. Họ chàotôi bằng những câu tiếng Trung Quốc thương mến, đậm nồng chất cộng đồng tuy có phầne ngại. Cái kiểu thương nhau của người Á Đông. Tôi đáp lại bằng một nụ cười tương tựvà lời cảm ơn vô bờ bến.Cô gái bán ô ở ngã ba đường đã bắt đầu bật những chiếc ô đầu tiên, những chiếc ô màuđỏ. Cô vẫn thắt hai bím tóc như những ngày trước, vẫn chiếc xe đạp màu xanh dương với ...

Tài liệu được xem nhiều: