Lại một cơn mưa chiều bất chợt, nó như một vị khách không mời mà đến và cũng tan biến thật nhanh, rồi để lại cho tôi một bộ quần áo ướt sũng, nhưng chính những hạt mưa trĩu nặng ấy khiến tâm hồn tôi trở nên mát rượi hơn bao giờ hết. Tôi vẫn tiếp tục đạp xe và không ngừng thưởng thức những gì nó để lại, một chút gió ướt lọt qua những tán cây hoa phượng lấy đi hương vị man mát rồi hoà quện với mùi đất để tạo nên một thứ mùi vị thuần...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cô gái có năm nụ cườiCô gái có năm nụ cườiLại một cơn mưa chiều bất chợt, nó như một vị khách không mời mà đến và cũngtan biến thật nhanh, rồi để lại cho tôi một bộ quần áo ướt sũng, nhưng chính nhữnghạt mưa trĩu nặng ấy khiến tâm hồn tôi trở nên mát rượi hơn bao giờ hết. Tôi vẫntiếp tục đạp xe và không ngừng thưởng thức những gì nó để lại, một chút gió ướtlọt qua những tán cây hoa phượng lấy đi hương vị man mát rồi hoà quện với mùiđất để tạo nên một thứ mùi vị thuần khiết nhất của tự nhiên mà hiếm khi tôi đượccảm nhận. Đó là cơn mưa đầu tháng năm, cơn mưa báo hiệu một mùa thi sắp tới.Một hạt bụi bất ngờ khẽ chạm lên đôi mắt, theo phản xạ tôi lấy tay dụi nhẹ, vàdòng lệ nhỏ từ từ chớm lên gò má, nó làm tôi bồi hồi nhớ lại thời điểm này nămngoái, vẫn con đường này, vẫn buổi chiều tan học thêm, tôi và cô ấy cùng nhautrên chiếc xe đạp, những kỉ niệm ấy cứ ngập tràn lên trong tôi như cơn mưa ràoban nãy.. Tôi và cô ấy quen nhau trong lớp học vẽ, luôn là những chiếc áo phông,quần bò giản dị và chiếc hộp đựng giấy bút, cô ấy không bao giờ trang điểm,nhưng hồn nhiên sao với mái tóc đuôi gà, gò má hơi cao, đôi mắt rất đỗi hồn nhiênvô tư của người con gái tuổi mười tám. Nhưng đặc biệt hơn tất cả, cô có nụ cườituyệt vời hơn tất cả bao người con gái khác, những nụ cười cùng với những tâmtrạng khác nhau, nụ cười đầu tiên tôi thấy của cô ấy, nụ cười thứ nhất, tựa như mộtlàn gió thoảng qua làm xua đi phần nào không khí ngôt ngạt của lớp học vẽ chừngbốn mươi con người chen chúc, một nụ cười của thiên thần..Những bài vẽ của tôi luôn được thầy đánh giá tốt nhất lớp, hôm thì thật tươi vớinhững nhánh mai vàng điểm xuyết sau mẫu vật, có hôm lại thoảng qua với gammàu trầm của nền vải như dòng suối nghiêng chảy từ trên xuống, mỗi lần như thế,cô ấy đều dành tặng tôi một nụ cười, đó là nét cười thứ hai, nét cười của sự tánphục. Nét cười ấy thật có sức lôi cuốn mạnh mẽ, tôi cũng không nhiều tiếp xúc vớicác bạn gái, nhưng đây là lần đầu tiên cảm giác lạ kì ấy xuất hiện trong tôi, con timcó vẻ tăng nhịp đập, hơi chút xốn xang, không gian xung quanh như chỉ có nụ cườivà đôi mắt hồn nhiên của cô ấy. Tôi tiến lại gần hơn, dường như nhịp đập trái timkhông ngừng tăng khi khoảng cách giữa giữa hai người càng ngắn lại sau từngbước chân rụt rè. Càng gần cô ấy hơn, miệng tôi lại càng đóng chặt, khuôn mặtnóng rạo rực, dường như nhiệt độ trong người cũng ngót 100oC, chưa biết làmquen thế nào, cô ấy nói:- Sao mặt ấy đỏ thế?Nghe xong câu này, chắc mặt tôi càng đỏ hơn.- Đâu có, tại..- Ấy vẽ đẹp thật, tớ thấy bài nào ấy vẽ cũng trong, có không gian, không như tớ,bài nào cũng bí.Tuy được khen nhưng tôi vội bào chữa bằng sự khiêm tốn của mình:- Tại tớ học học vẽ sớm đó thôi, chắc ấy mới học vẽ, nên chưa biết cách vẽ phảnquang và nền vải, sao mà đẹp ngay được.- Thế buổi sau ấy chỉ cho tớ chút nhé, thôi tớ về đây, bố tới đón rồi. Cố ấy vừa nóivừa vẫy tay tạm biệt tôi.Lần đầu tiên nói chuyện với cô ấy, một cảm giác thật lạ lẫm, nó đến không báotrước và cũng tan biến thật nhanh, giọng cô ấy trong lắm, tựa như những nốt đàntrong một bản nhạc cung thanh cung trầm vậy…Và cứ mỗi buổi vẽ, tôi với cô ấy lại ngồi cạnh nhau, tôi chỉ cho cô ấy tác dụng củatừng chiếc bút từ HB đến 4B, cách vẽ từng đồ vật, cách đặc tả từng chất liệu, vàcách vẽ nền vải độc quyền của tôi. Vì thế đôi lúc bài vẽ cô ấy được thầy khen đẹpnhất lớp, và cô ấy lại nở một cười thứ ba, nụ cười thầm cám ơn tôi, nó thật trongtrẻo như cốc nước thủy tinh tôi tả, thật mềm mại như lớp vải nền gió bay, hay cũngthật ngọt ngào như chùm nho đen mọng nước, chỉ mong sao trái tim cô ấy thấpthoáng bóng dáng tôi cũng đủ mãn nguyện rồi. Tôi cứ để hồn mình bay bổng..Đến khi nghe đâu đó tiếng lộp độp trên mái nhà, ôi lại một cơn mưa đầu hè khôngbáo trước, những hạt mưa đua nhau xuyên thủng ánh nắng nhạt nhoà của buổihoàng hôn rồi hoà vào mặt đất, tạo nên âm thanh rì rào nghe thật vui tai. Khôngnhất thiết phải là một bản nhạc piano nhẹ nhàng, hay tiếng đàn violon ngân nga,đơn thuần chỉ là tiếng mưa rơi, một tiếng gọi giản dị từ thiên nhiên.- Mưa rồi. Giọng cô ấy trong vắt như hạt mưa.Và cả ánh mắt trong veo nữa chứ, nó đọng lên tâm hồn tôi một cảm giác mát rượi,dường như nó gội sạch mọi sự bộn bề của buổi chiều hè nóng rực, và rồi ngập trànlên với nụ cười thứ tư của cô ấy, một nụ cười mãn nguyện. Có lẽ đó là nụ cười hồnnhiên nhất trong đời tôi từng thấy của người con gái. Những điều cô ấy đang cảmnhận cũng chính là những gì tôi hằng mong ước, luôn bỏ lại sau lưng cuộc sốngvướng bận, và hãy thả hồn mình cùng với nhịp đập của thiên nhiên, lúc ấy cuộcsống tươi đẹp biết bao..- Chắc ấy cũng thích mưa nhỉ? Cô ấy quay sang hỏi tôi với nụ cười vẫn chưanguôi.- Có phải mỗi cơn mưa ấy đều thả hồn mình như vậy không? Tôi nói cứ như hiểurõ cô ấy đang nghĩ gì vậy.Trong giây lát ấy, đôi mắt cô ấy chăm chú nhìn tôi như muốn tìm kiếm sự đồngcảm trong tâm h ...