Mưa đổ xuống rào rào. Muôn triệu giọt mưa rơi mãi không ngừng nghỉ. Từ nhiều ngày nay nước chảy thành dòng trên phố, làm những vũng nước cứ lớn mãi lên, nhấn chìm mặt đường trải nhựa. Những con suối biến thành sông, ao thành hồ, hồ thành biển.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cô gái đợi trong mưa Cô gái đợi trong mưaMưa đổ xuống rào rào. Muôn triệu giọt mưa rơi mãi không ngừng nghỉ. Từnhiều ngày nay nước chảy thành dòng trên phố, làm những vũng nước cứlớn mãi lên, nhấn chìm mặt đường trải nhựa. Những con suối biến thànhsông, ao thành hồ, hồ thành biển. Mưa như suối tóc suôn mềm, dài vô tậnnhưng xám xịt, bám vào da trời một cách nặng nề. Mưa gột sạch những vếtbẩn trên tường nhà, rửa trôi những chiếc lá héo trên bãi cỏ, xua tan hơi nóngtrong không khí. Bầu trời đang than khóc cho những con người lạnh lùng điqua những thứ mà giá trị không thể đo đếm bằng tiền, không thể mua đượcbằng tiền.Anh đưa đôi mắt rầu rĩ nhìn những cây hoa mềm yếu, cánh hoa tả tơi nằmrạp bên con đường ngày nào anh cũng đi qua. Bất kể mưa, nắng, tuyết rơi,anh luôn ở đây, chậm rãi bước qua các bông hoa, nói chuyện cùng làn gió.Khi trời mưa, anh mỉm cười thật buồn.Đôi khi anh cúi mình, chạm vào những bông hoa nằm yên nghỉ trên luốngđất, chết chìm trong chính nguồn sống của mình. Trong khoảnh khắc đó anhthấy mình cô độc. Nếu có ai đó vội vã lướt qua mà không để ý đến anh, hoặchuých phải anh rồi làu bàu vài tiếng chửi thề, anh càng cảm thấy cô đơn vàgià cỗi hơn tuổi thực của anh rất nhiều.Anh thấy mình như một ông già hoàn toàn vô dụng với cuộc đời. Vậy màanh mới chỉ vừa hai mươi tuổi, có khi còn trẻ hơn một chút. Chính anh cũngkhông biết chắc. Một lúc nào đó anh đã ngừng tính tuổi của mình. Đến ngàysinh nhật mình, anh cũng quên nốt.Anh giương chiếc ô trên một bông hoa nhỏ vẫn kiên cường đứng thẳng giữanhững anh chị em của nó đang nằm la liệt. Những giọt nước long lanh nhưngọc lăn từ những cánh hoa xuống mặt đất ướt đẫm không một tiếng động,một lúc nào đó sẽ hòa mình vào biển.Anh nhẹ nhàng vuốt ve bông hoa bằng những đầu ngón tay. Anh bẻ gãy nó.Đơn giản. Không do dự. Không hối hận. Anh thông cảm với cây hoa bé nhỏ.Phải nhìn anh chị em mình lìa đời, dĩ nhiên là một việc không dễ chịu chútnào. Bông hoa này đã phải chịu đựng rất nhiều.Anh giải thoát cho nó. Với anh, cái cảm giác có một gia đình, chỉ có trongtưởng tượng. Những con người nối tiếp nhau đi qua, một vài nụ cười hiếmhoi. Nhưng anh vẫn một mình. Anh không hiểu nổi thế nào là cuộc sốngchung với một con người.Có đôi khi anh tìm đến với họ, cố gắng làm thân với họ. Nhưng họ khôngthể quy giá trị của anh ra tiền, thứ mà họ coi trọng. Kể từ đó anh không chỉcảm thấy cô đơn. Anh thực sự cô đơn. Hoàn toàn đơn độc.Anh bước dọc con đường. Ánh mắt buồn lướt qua những bông hoa gãy gục.Ánh mắt khao khát hướng về con người. Không một ánh mắt nào cho anh.Đây đó có một vài bông hoa nhỏ ra sức chống chọi lại dòng chảy tàn nhẫnđịnh hủy hoại nó. Có những bông bỏ cuộc một cách nhanh chóng. Anh giúpnhững bông còn lại. Trông chúng như đang cần sự chở che. Anh nghe tiếngchúng khóc than. Anh che chở cho chúng.Còn vài bước là đến băng ghế nơi anh vẫn thường nghỉ chân. Tấm gỗ sơnướt đẫm vì nước mưa, bốc lên mùi sơn mới. Họ đã mang chiếc cũ đi, thayvào một chiếc khác. Cái mới thay cho cái cũ. Cuộc đời là thế.Khi anh nhìn xuyên qua kẽ hở giữa những thân cây, anh thấy mái tóc ướtcủa cô. Cô lại đến. Như mọi ngày. Dù mưa, nắng hay tuyết rơi. Cô luôn ởđây. Anh ngồi xuống bên cô và thở dài. Phải mất một lúc anh mới quen đượcvới chiếc ghế mới.Chiếc cũ vẫn tốt hơn, không bóng lộn lên như chiếc này nhưng rất hợp vớiquang cảnh công viên, nơi có những góc già nua, cũ kỹ. Có những thứ họvẫn để nguyên như bao giờ vẫn thế. Giống như cô.“Ngồi trên cái ghế này thật kỳ nhỉ.”, cô nói khe khẽ, mắt nhìn vào màn mưagiăng giăng.“Ừm”“Em thích cái cũ hơn.”“Ừm”“Anh cũng thế chứ?”Anh khẽ gật đầu. Họ chưa từng nói chuyện với nhau. Đây là lần đầu tiên.Luôn luôn có một lần đầu tiên, trong rất nhiều chuyện. Vì vậy nó phải là cáigì rất đặc biệt. Nhưng những lời của cô thì khác. Chúng thật kỳ diệu. Gầnnhư một phép màu. Anh mỉm cười.“Em quan sát anh từ lâu rồi.”, cô nói và nhìn anh. Cô cười. Nhưng đôi mắtxám của cô vô hồn, mờ đục. Anh từ từ quay mặt về phía cô, bóng anh khôngphản chiếu trong đôi mắt ấy.“Tôi vẫn hay đến đây.”, anh trả lời.“Em biết. Gần như ngày nào cũng đến. Đúng không?”“Chắc thế.”“Anh không thích nói chuyện phải không?”, cô nói làm anh hơi đỏ mặt. Côđưa tay vén một lọn tóc ướt xõa xuống mặt.“Tôi không có ai để nói chuyện cả. Đôi khi tôi nghĩ mình đã quên khả năngnói rồi.”“Nhưng người ta không thể quên mất khả năng nói được.”“Thế mà có đấy.”“Thế thì tiếc lắm.”, cô vừa nói vừa mỉm cười. “Anh có một giọng nói thậthay.”“Ừm”“Trông anh cô đơn lắm. Không có ai đi dạo với anh à?”, cô hỏi.“Cô cũng thế mà.”“Đó lại là một câu chuyện dài.”“Tôi có thời gian.”“Nhưng chắc chắn đang có ai đó đợi anh ở nhà đúng không?”Anh nhìn cô buồn bã. “Chẳng ai đợi tôi cả. Tôi cô độc.”“Em xin lỗi.”Một lúc sau cô lại nói. “Em cũng chẳng có ai cả.”“Thế thì chúng ta có điểm chung rồi.”, anh nói, cô cười.“Người ta nên chia sẻ những điều tốt đẹp. Anh không nghĩ thế à?” ...