Danh mục

Cô gái mặt đểu trên chuyến xe cuối

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 186.63 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

1. Cô gái ngồi trên chiếc ghế đơn cạnh cửa xe từ lúc xe xuất bến. Một cô gái mặt đểu... Tôi nghĩ thế!2. Chuyến xe buýt cuối cùng rời khỏi bến một cách uể oải. Dàn máy móc bên dưới nghe có vẻ bệnh tật. Bến xe nằm ở ngoại ô, tối mù. Vài ba cái xe đẩy bán đồ ăn, nước uống linh tinh đang đợi những chuyến xe cuối chạy một quãng xa là họ cũng đẩy xe đi. Họ đi một vòng ngoại ô, bán tháo những thứ còn sót lại sau một ngày ngồi dài...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cô gái mặt đểu trên chuyến xe cuối Cô gái mặt đểu trên chuyến xe cuối TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦN MINH HỢP1. Cô gái ngồi trên chiếc ghế đơn cạnh cửa xe từ lúc xe xuất bến. Một cô gái mặt đểu...Tôi nghĩ thế!2. Chuyến xe buýt cuối cùng rời khỏi bến một cách uể oải. Dàn máy móc bên dưới nghecó vẻ bệnh tật. Bến xe nằm ở ngoại ô, tối mù. Vài ba cái xe đẩy bán đồ ăn, nước uốnglinh tinh đang đợi những chuyến xe cuối chạy một quãng xa là họ cũng đẩy xe đi. Họ đimột vòng ngoại ô, bán tháo những thứ còn sót lại sau một ngày ngồi dài ở bến xe buýt.Gã bán bánh mì thịt nướng ngồi ngáp dài. Những xâu thịt đang cháy dở. Gã rủa, quái, saobữa nay chuyến cuối lại chạy sớm năm phút mười hai giây, gã nhìn chiếc đồng hồ điện tửcũ mèm đeo ở tay trái, chặc lưỡi, vỗ tay vào đùi, biết thế đừng có nướng thêm thịt, ế nhệrồi. Cũng phải, năm phút mười hai giây cũng đủ để gã bán được năm ổ bánh mì chonhững người đi xe buýt đói meo. Gã cũng quầy quả đẩy xe bánh mì ra khỏi bến nhưnhững xe hàng khác, miệng gã vẫn cảm thán liên tục.Tôi hay mua của gã một ổ bánh mì thịt nướng vì ở bến xe, đồ ăn của gã bán ngon nhất.Gã pha nước mắm bằng cái thứ gì mà ngon lắm. Lát ớt của gã xắt kiểu gì mà nhìn thèmcon mắt. Những bữa không đi bến này là tôi thèm bánh mì của gã đến nao người. Gã đâmra quen mặt. Thỉnh thoảng, gã thêm cho tôi cả xâu thịt, gã bảo, tướng tôi quý, vừa đi làkhách tới nườm nượm, thịt không kịp chín. Thành ra, những lúc tôi ở bến sớm, tôi luôntranh thủ là người mở hàng cho xe bánh mì của gã.Tôi là một gã soát vé trên những chuyến xe buýt đường dài. Có bữa tôi đến bến này, cóbữa tôi đến một bến xe khác.o0oTôi hớp ngụm trà đá trong cái ly nhựa mua vội ở bến xe. Tôi nghe mùi trà ôi thiu nhưngcũng cố lùa vào cổ họng vì đang rất khát. Càng về đêm, xe buýt càng chạy nhanh làm tôichẳng lấy đâu thì giờ mà kiếm một thức uống ra hồn. Tôi lục lại xấp vé trong hộc sắt đặtở góc xe buýt, kiểm kê lại lần cuối cùng. Thủ tục xuất bến chỉ ngần ấy chuyện. Tôi nằmdựa trên ghế, mặc cho bác tài xế vừa lái xe vừa kể chuyện. Chương trình VOV giao thôngtrên FM 91 MHz đang có thông báo kẹt xe, ùn ứ cục bộ ở ngã năm Chuồng chó. Cái ngãnăm chẳng can hệ với lộ trình của tuyến xe. Tôi còn nghe, chưa có một người cảnh sátgiao thông nào ở đấy để phân luồng giao thông. Cuối cùng, chẳng cần tính toán một ngãđi khác hay chui trong một con hẻm chật ních nào đấy để trốn khỏi đoạn kẹt xe đến điênngười, tôi tiếp tục nằm phờ, chẳng buồn nhấc chân dậy đi xé vé cho khách. Trên xe, cảmột quãng dài chỉ có một cô gái ngồi phía sau. Trái với những chuyến xe cuối về ngoại ô,lúc nào cũng chật ních người, gắng gượng đi chuyến xe cuối cùng để về, những chuyếnxe cuối từ ngoại ô lên bến xe trung tâm thường vắng khách.Cô gái ngồi không nhúc nhích gì. Mặt ngước ra phía con đường, chẳng biết có ngủ gậttrên xe không. Tôi cũng chẳng buồn đến bán vé. Tôi nhún vai, thôi kệ, nó có xuống bất tửthì mất một vé cũng chẳng hề gì, bức quá, bù vài nghìn cũng không là bao. Tôi nằm thiếpđi trên ghế. Kênh VOV đang phát một bài hát não nề của chương trình quà tặng âm nhạc.Một bài hát tôi đã nghe rất nhiều lần mà không nhớ nổi cái tên. Những ngày bắt đầu đichuyến xe dài, tôi mất ngủ trầm trọng. Đoạn chuyến cuối tôi thường chểnh mảng nhưvậy. Xấp tiền lẻ lỉnh khỉnh trồi ra khỏi túi áo màu xanh cứ tưởng như rơi xuống nền xe.Cô gái vẫn ngồi im, mặt vẫn ngước nhìn bên ngoài cửa sổ…Chuyến xe buýt cuối, độc mỗi hành khách, dù nhiều trạm xe buýt đã đi qua…3. Mưa. Tôi ớn tới tận cổ những cơn mưa đêm như thế này. Người cứ ủ dột theo. Mồ hôibết đầy cổ áo, thốc lên thứ mùi gớm ghiếc. Tôi muốn về căn phòng trọ nhỏ bé, thả bộ đồhôi hám vào thau, tắm một trận đã đời và đi ngủ. Nhưng còn cả gần chục trạm xe buýt,thủ tục nhập bến, đếm tiền, kiểm kê vé linh tinh và một đoạn đường gần năm sáu cây sốchạy xe. Thật lặng lẽ và nhàm chán!Cô gái vẫn ngồi đó. Lần này đã có dấu hiệu nhúc nhích. Cơn mưa đêm rầm rì ngoài kínhxe làm tôi tỉnh táo hẳn lên. Cũng chẳng một hành khách nào bước lên xe buýt. Tôi đứnglên, uống ngụm trà đá nhạt phèo còn lại ở đáy ly. Vặn người. Khớp hông kêu lên côm cốpnhư thể mớ xương ở đó đang chuẩn bị vụn ra từng đoạn nhỏ.- Cô gái, mua vé! - Tôi bước đến chỗ cô đang ngồi vạ vật. Tôi lặp lại lần thứ ba, khẩu độtăng dần. Tôi luôn khó chịu đối với những hành khách coi những người soát vé như tôichẳng ra gì.Cô gái đưa ánh mắt khó chịu về phía tôi. Mắt cô ta vẽ chì đậm kinh hồn. Cái gò má caotrời thần. Môi cô ta không có dấu hiệu mấp máy để chực nói ra một điều gì. Nhìn cô ta lìkhông chịu được.- Chị ba mua vé đi chứ? - Tôi giở cái giọng của mình ra. Đập đập xấp vé vào lòng bàntay, tạo ra thứ âm thanh hống hách. Định chực đuổi cổ cô ta xuống xe, thì cô ta nhếchngười lên, lôi tiền trong túi quần jeans chật cứng. Một cái quần jeans ngắn cũn. Những tờtiền bị vò nát bét, may là chưa có dấu hiệu rách rưới. Tôi thấy có nhiều vé xe bus đang bịnát v ...

Tài liệu được xem nhiều: