Thôi đi mày, nhìn nó quê như gì? Mày định thuê nó về làm osin à? Mà lớp mình đầy em nhìn xinh tươi đây này? Hay nhãn thần của Quân Kill đã bị lu mờ? Hahaha. Kệ mày tao sẽ thử, thỉnh thoảng phải đổi món chứ! Quái gì chứ mấy em nhà giàu, tiểu thư, chạnh choẹ khó chiều lắm, gì chứ tao có cả đống rồi, bổ sung cho bộ sưu tập một gương mặt mới! Cược gì nào? i
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cô gái thứ 15 - phần 1Cô gái thứ 15 -phần 1Hôm đầu tiên...- Mày thấy con bé kia không? Trông nó cũng hay đấy chứ ?- Thôi đi mày, nhìn nó quê như gì? Mày định thuê nó về làm osin à? Mà lớpmình đầy em nhìn xinh tươi đây này? Hay nhãn thần của Quân Kill đã bị lumờ? Hahaha.Kệ mày tao sẽ thử, thỉnh thoảng phải đổi món chứ! Quái gì chứ mấy em nhàgiàu, tiểu thư, chạnh choẹ khó chiều lắm, gì chứ tao có cả đống rồi, bổ sungcho bộ sưu tập một gương mặt mới! Cược gì nào?- Như cũ nhá ! Một ăn mười.- Ok! Năm tuần sau tao sẽ biến đổi em ấy hoàn toàn. Quân cười ranh mãnhkhi nghĩ về kết quả sớm.Cảm giác chinh chiến ngày nào đã quay trở lại, những phi vụ cá cược tình yêuvới Hàn luôn khiến Quân như được thử thách năng lực của mình trong mấyvụ tình trường và lẽ dĩ nhiên, một khi Quân đã ra tay thì “bách phát báchtrúng”, chưa từng có ngoại lệ....Ngày đầu đi học mình thấy ước mơ của mình thật to lớn, từ bé mình đã traudồi ngoại ngữ để có thể ngày nào đó đặt chân vào giảng đường trường NgoạiThương. Mình biết một con bé tỉnh lẻ như mình học hành sẽ không thấm vàođâu so với dân thành phố. Những kiến thức mình có sẽ chỉ là sự vụn nhặt tíchgóp nhỏ nhoi mà thôi. Cái cảm giác tự ti cố hữu vẫn cứ luẩn quẩn quanhmình.- Chào cậu, cậu đang xem mấy tờ mời đăng ký câu lạc bộ trường mình à, chotớ mượn xem qua nhá, hôm đầu đi nhập học tớ nghỉ.- Uh, đây! -Tôi đang lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ bỗng giật mình vì câu hỏicủa cô bạn ngồi cạnh.- Tớ làm cậu giật mình à, xin lỗi nhá. Cậu đăng kí vào câu lạc bộ nào chưa?- Có lẽ là mình sẽ không tham gia câu lạc bộ nào cả, mình thấy không đủ trìnhđộ lắm, còn cậu?- Tớ chắc sẽ vào YRC (sinh viên nghiên cứu khoa học), vì chị tớ bảo nó có vẻhay ho nhất.Cô bạn vẫn cứ liến thoắng mà tôi lại thấy cái vỏ ốc của mình ngày càng thuhẹp lại. Khi mới bước vào lớp sáng nay, tôi đã thấy cái cảm giác ấy cuộn lêntrong lòng thật khó tả. Dẫu biết khi vào lớp mới sự hoà nhập ban đầu sẽ thậtkhó nhưng mà sao có vẻ như sự hoà nhập này là không thể vì mình thấykhoảng cách đó quá lớn, nhìn lũ cùng lớp mình thấy vừa ganh tị lại mặc cảm,mình cũng chẳng dám đăng ký làm cán bộ lớp vì sợ cười là “Người như thếnày mà đòi lãnh đạo người ta”. Nhớ cái thời cấp III của mình quá, khi mìnhvẫn còn là một con bé lớp trưởng đầy cá tính lãnh đạo lũ nhí nhố trong lớpđầy uy quyền.6 tiết học trôi nhanh. Cũng chẳng có gì nhiều, chỉ là làm quen giáo viên vàphương pháp học tập mới, tất cả mình đều đã nghiên cứu trước. Nói chunghôm nay không thật vui vẻ như mình nghĩ, có thể mọi chuyện sẽ khác vàongày mai thì sao. Có thể ngày mai mình sẽ cố dũng cảm bắt chuyện và làmquen với một ai đó, chỉ sợ ...- Chào cậu! Chúng ta học cùng lớp đấy, sáng nay tớ đã nhìn thấy cậu ngồi đầudãy. Giờ Toán vừa rồi thầy giảng nhanh quá, tớ không chép kịp bài mà lạitrông thấy cậu chép bài chăm chú, cho tớ mượn vở về chép lại nhé. Tớ hứamai tớ sẽ trả lại, Ok?- Uh, mình cũng chỉ chép được một ít thôi, có mấy chỗ viết tắt cậu tự dịch nhé.- Thanks! Mai tớ hứa sẽ trả lại ngay_ Quân không quên kèm theo một nụ cườiquyến rũ chết người trên khuôn mặt thành thật đến phát sợ, một nụ cười đãlàm bao em điên đảo, nó khẽ nháy mắt về phía Hàn đang chờ phía cổngtrường như một thành công bước đầu.Tiếp cận 1 đã xong.Hàn đập cái bộp vào vai- Nhìn mặt mày lúc ấy trông rõ kinh, đúng là bé nàokhông tin mới lạ, mà nhìn em nhà quê ấy có vẻ ngây thơ nhỉ, chắc không đến5 tuần đâu, thôi coi như tao bỏ tiền cược ra để xem một mô hình mới trong bộsưu tập của mày vậy.Mày phải nhìn đấy mà học tập nhá ! Phải thế thì bọn congái mới thấy mình có ý thức học tập. Mỗi em mỗi kiểu, em này là kiểu mọtsách phải dùng chiến thuật chăm học. Cứ nhìn tao mà phát huy, ai như màyđến giờ mà không có em nào ngồi ôm eo. Đúng là Hàn “thái giám”.Mình cũng chẳng nhớ là có phải cậu vừa rồi cùng lớp hay không nhưng thôikệ chẳng nhẽ lại không cho mượn thấy kỳ kỳ sao ấy. Chuyện gì đến rồi sẽ đến,mai khắc biết. Mà nhìn cậu ấy thành thật thế cơ mà dù gì thì cũng chỉ là mộtquyển vở toàn lý thuyết, không có nó mình vẫn có thể làm bài về nhà. Coi nhưcó thể quen thêm một người. Nắng vàng nhẹ nhẹ trong một buổi sáng mùa thucủa Hà Nội trứ danh. “Cứ kệ bọn nó đi, mày là mày cơ mà, sao lại có cảm giácđấy” tôi bất giác cười và nhớ lại câu nói của thằng bạn thân hôm xuốngtrường nhập học khi mà tôi tâm sự với nó nỗi lo lắng của mình, nhưng sao taothấy để thực hiện được lời mày khó quá Minh à.Hôm thứ 2...Hôm qua quên chưa giới thiệu, mình là Quân, Bảo Quân. Trả vở ấy này! Thếcòn tên ấy là gì nhỉ?Mình tên là Hà, *******.Hôm nào có gì cho tớ mượn vở nữa nhé!- Và một nụ cười dễ thương nữa lạixuất hiện....Tan học, một buổi học nữa lại kết thúc, hôm nay vẫn nắng vàng tươi mà saomình chẳng thấy có thêm gì mới. Hôm nay mình vẫn chưa quen thêm ai ngoàicô bạn hôm qua ngồi bên cạnh. Tên gì nhỉ? Hoài Đan, Vũ Hoài Đan, một cáitên thật đẹp và một người cũng khá dễ ...