Đến một ngày thứ bảy thật đặc biệt vào tuần thứ ba của tháng mười mà có lẽ Long chẳng thể nào quên… Đó là một lần anh chạy bộ quanh công viên trong khuôn viên khu Ngô Tất Tố, khi thấm mệt, anh đặt lưng lên chiếc ghế đá, dáo dác đưa tầm mắt nhìn quanh.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cô gái tuổi Dần tôi quen... Cô gái tuổi Dần tôi quen...Đến một ngày thứ bảy thật đặc biệt vào tuần thứ ba của tháng mười mà có lẽ Long chẳng thể nào quên… Đó là một lần anh chạy bộ quanh công viên trong khuôn viên khu Ngô Tất Tố, khi thấm mệt, anh đặt lưng lên chiếc ghế đá, dáo dác đưa tầm mắt nhìn quanh. Rồi bất chợt… sự chú ý của Long dồn vào con đường đầy đá và xàbần đằng sau khu chung cư Ngô Tất Tố, khúc hẻm cụt ngủn đó chẳng có gì là hấp dẫn Long, cứ nghĩ đến cảnh phải lê chân trên những “chướng ngạivật” gồ ghề, anh chẳng muốn bước. Nhưng mình đang thảnh thơi mà, Long thầm nghĩ và anh đi từ từ vào nơi mình chẳng khi nào để tâm đến ấy. Anh nhận ra, ở đấy không như anh nghĩ, chí ít có một điều gì sẽ níu chân anh quay trở lại lần hai, lần ba… Cuối con hẻm cụt là một quán sinh tố nho nhỏ, nó bán cho ai nhỉ, khu này làm quái gì ai biết mà vào, Long không khỏi thắc mắc về sự xuất hiện củamột “vật thể lạ” mà anh đang chứng kiến. Nhưng thôi, đã lỡ đến thì thôi vàovậy, Long tìm cho mình một chỗ ngồi thoáng đãng trước quán (làm sao màthoáng được khi đối diện toàn nhà và nhà san sát nhau, chỉ là Bảo Long đang tự lừa dối bản thân mình, nhưng tại sao? Xin hồi sau sẽ rõ!), cũng lạ là sao chẳng thấy ai phục vụ trà nước, hỏi han chi hết, chẳng lẽ vắng quá nên không bán nữa sao, Long lại nghĩ ngợi. Nhìn xung quanh không có người,Long tính hỏi nhưng lại ngượng ngùng, gì thì anh cũng mới vào khu này lần đầu mà. Long định đứng lên đi khỏi quán, chợt… - Anh gì ơi! Anh uống nước phải không ạ? – Giọng của một cô gái từ xa, tiếng âm nghe khá trong trẻo và có phần vồn vã. Đang tính bỏ vè, lại có người gọi lại, bất đắt dĩ, Long miễn cưỡng ngồi xuống, nhưng trong bụng anh đã chấm quán này vào “sổ đen”, chắc chẳng có lần hai anh tới nữa…- Ừ, quán có bán buôn gì không em mà sao không ai hỏi han khách khứa chi hết vậy? - Anh thông cảm giúp, do có mình em tối nay, mấy người đi công chuyệnhết, nãy giờ em chạy bở hơi tai luôn ạ! Có chú bảo vệ bên chung cư, gọi mấy ly cà phê, em phải bưng vào, xin lỗi anh nhiều ạ…Nhìn thấy cô chủ quán, Long hơi khớp vì cách xưng hô, hình như cô gái ấy chừng phải lớn hơn anh vài tuổi, nhưng nghĩ đến lời mấy thằng bạn dặn, nhất là Đông Huy, tụi nó bảo Long khi vào quán xá ăn uống hay đi nhậu nhẹt, gặp phụ nữ cứ gọi là em tất tật, còn hơi già (chừng vai bà cô, ba dì) títhì gọi là chị, như vậy nghiễm nhiên mình sẽ được “bonus” cho thêm nhiềuthứ hời, còn ghi điểm với trong mắt “phái đẹp” nữa chứ - nghĩ vậy Long lại càng cho phép mình gọi “anh – em’ ngọt xớt, tội gì không gọi khi được nhiều lợi ích như vậy chứ. Nói đi cũng phải nghĩ lại, là do người ta neongười chứ chẳng phải không muốn bán, thôi chấp nhận lời xin lỗi của người ta vậy… - Ừ, không có gì đâu em, anh vừa mới tới thôi hà! Quán mình có gì uống em? - Dạ, em lấy thực đơn cho anh xem nhé!Rất nhanh, cô bé ấy chạy vào trong mang cuốn thực đơn nhỏ ra cho Long… - Dạ đây anh… Long lật từng trang một, xem sơ cuốn menu của quán, chung quy là anh đãcó thứ gọi từ trước, chẳng bao giờ anh gọi thứ gì khác ngoài “Sinh tố thanh long” – là loại trái cây Long thích nhất… Lật tới tờ cuối, Long khá ngạc nhiên, ô hay, quán cốc như này cũng có bán bánh mì bò né, hủ tiếuSingapore… nữa, phong phú như vậy thì sau này khỏi cần phải lếch xe chạyra xa xa ăn nữa, Long ngấy đến tận cổ mấy quán ăn quanh khu này rồi, anh đã thử toàn tập và rút ra kinh nghiệm chẳng quán nào ngon và đặc sắc… - À, anh tính kêu món quán không có, không biết…- Dạ, anh cứ nói ạ, biết đâu em có, bữa sau em biên thêm vào thực đơn! – cô gái ấy trả lời rất nhanh nhẹn và khéo léo. - Ừ, vậy cho anh một ly sinh tố thanh long ít sữa nha! Không suy nghĩ lâu, cô bé “sinh tố” trả lời… - Dạ, may mà quán còn thanh long, anh có dùng thêm cái gì không ạ? - Ừ, vậy cho anh một “bánh mì bò né” luôn nha em.- Anh thông cảm giúp, quán em mới mở, sắp xếp chưa xong đâu vào đâu hết nên chưa bán mấy món đó… - À, thực đơn thức ăn “đang còn trong kế hoạch” hả em? - Dạ không, vài bữa nữa tụi em làm thôi anh. – cô nhìn anh với vẻ hơi ngại ngùng rồi nói tiếp - … Hay anh dùng bánh mì ốp la nhé!- Ừ, vậy thôi cũng được, em cho gì anh ăn vậy chứ biết sao giờ… - Long hơi trêu cô bé, nhìn thấy cô hơi bối rối, cậu cũng cảm thấy hơi quá nhưng… - Dạ, anh thông cảm giúp ạ! - Ừ, hổng có chi, em vào làm đi...Chờ tầm mười phút, Long lại ngó ngược vào nhà, chẳng lẽ mình bị em “sinhtố” cho leo cây nữa sao, lại một điểm trừ nữa cho quán này, nhưng thôi kệ từtừ thử ốp la với sinh tố ...