Danh mục

Cô già Noel

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 111.43 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đã gần đến ngày Nô en... Tôi học cùng với cậu ấy từ năm cấp 3. Sang đến Đại học, như một duyên nợ, chúng tôi lại học cùng nhau. Ra trường được một thời gian, tôi cũng đã đi làm nơi này nơi khác. Cuối cùng, tôi lại nộp đơn vào công ty nơi mà bố cậu ấy làm Phó Tổng giám đốc.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
"Cô già" Noel Cô già NoelĐã gần đến ngày Nô en...Tôi học cùng với cậu ấy từ năm cấp 3. Sang đến Đại học, như một duyên nợ, chúng tôi lạihọc cùng nhau.Ra trường được một thời gian, tôi cũng đã đi làm nơi này nơi khác. Cuối cùng, tôi lại nộpđơn vào công ty nơi mà bố cậu ấy làm Phó Tổng giám đốc. Hôm đầu tiên đến nhận việc,biết cậu ấy làm trưởng phòng mình, tôi suýt ngất.Mấy nhân viên cùng phòng cực kết phong cách làm việc của cậu ấy: nhanh nhẹn, chuyênnghiệp, bản lĩnh, quyết đoán. Thật không khó để hiểu được tại sao cậu ấy có thể trở thànhtrưởng phòng. Một chị lớn tuổi hơn tôi bảo:- Tôi không bao giờ phục những người trẻ tuổi hơn mình đâu. Nhưng cậu ấy thì ngoại lệđấy.Tôi cứ thắc mắc vì nghĩ chứ không phải chị ấy sợ Phó Tổng nên mới nói như vậy haykhông. Nhưng khi nhìn thấy cậu ấy giao việc cho tôi thì tôi đã dập tắt ngay ý nghĩ ấytrong đầu.Cậu ấy quả thực biết rất rõ tôi mạnh và yếu ở điểm nào. Nên không ngại ngần chỉ dạy chotôi và giao cho tôi toàn những việc khó. Có ngày, tôi phải bạc mặt ở ngoài đường và suýtnữa phát khóc lên vì không thể hoàn thành được công việc. Rồi chẳng hiểu sao bỗng cócuộc gọi của cậu ấy.- Nếu cậu không thể hoàn thành được công việc thì trước hết đừng bao giờ nhận dự ánnày. Hãy tìm người chia sẻ nó. Nhưng cậu đã nhận làm rồi, thì đừng có nản chí như thếchứ. Mình không quen người cam chịu thất bại đâu. Đừng để trở thành người xa lạ vớimình như thế.- Mình không phải người cam chịu thất bại. Nhưng đối tác không chịu đồng ý giúp đỡ.Chân mình hiện giờ đang rất mỏi và toàn bộ ý nghĩ của mình bây giờ là cái tai của mìnhđược yên. Mình không phải nghe những lời phàn nàn của cậu nữa.- Được thôi. Hãy cố gắng nhé!Rồi cậu ấy dập máy. Tôi đã phải chờ đến 10h tối mới về được đến nhà. Trời đã vào mùađông nên rất lạnh. Không khí càng gần đến ngày Nô en khiến tôi thêm chạnh lòng vìcông việc vẫn chưa thể xong. Chạy lên chạy xuống công ty của đối tác (trước cửa đã đặtcây thông lớn) và nhà của ông ta mười mấy lần, bị bảo vệ đuổi ngay ở ngoài cửa, bị chónhà họ xộc ra sủa oăng oẳng, suýt nữa thì toạc cả gấu quần, tôi thất vọng đến nỗi khôngcòn tin tưởng vào những cố gắng cuối cùng của mình vào ngày hôm sau nữa.Thật không ngờ chiều hôm ấy tôi nhận được điện thoại. Ông ấy đồng ý gặp tôi để nghetôi thuyết trình bản kế hoạch sơ lược của năm sau. Tôi vui sướng đến mức muốn nhảycẫng lên. Trưởng phòng nhìn tôi, mỉm cười. Tôi chỉ cười trừ với cậu ta. Trời đất! Sao tôilại ghét cậu ta đến thế! Mỗi khi tôi không hoàn thành công việc gì một cách nhanh chóng,là cậu ta lại mắng như tát nước vào mặt tôi. Lúc sáng, tôi bước vào văn phòng, chào cậuấy mà không thèm mỉm cười với tôi lấy một lần.Sau đó thì tôi đã thuyết phục được một cách khó khăn đối tác nhận dự án của tôi. Ngàycuối cùng, trước khi dự án được ký kết, tôi gặp ông ấy. Ông ấy bảo với tôi:- Thực ra tôi là người rất kỹ tính, cuối năm thì lại càng bận rộn hơn. Nhưng trưởng phòngcủa cô là một người thật tuyệt vời đấy. Cậu ấy đã kiên nhẫn gọi điện cho tôi đến hơn 70,80 cuộc để thuyết phục tôi đồng ý gặp cô. Cậu ấy bảo nếu tôi gặp cô thì tôi cứ yên tâmrằng tôi không gặp lầm người đâu. Cậu ấy nói đúng. Chúc mừng sự cố gắng của cô!- Dạ! À vâng, xin cảm ơn ông ạ.- Không có gì. Hẹn gặp lại cô sau.Thực ra thì tôi đã hiểu lầm về cậu ấy. Cậu ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều, mặc dù cậu ấykhông nói ra. Trước mặt tôi, cậu ấy luôn tỏ ra lạnh lùng. Có lẽ vì cậu ấy biết tôi rất tựtrọng. Nếu cậu ấy nể tình bạn bè mà thiên vị với tôi thì những người khác trong phòng sẽnói về tôi không được tốt. Tôi càng là bạn bè của cậu ấy, thì cậu ấy càng phải yêu cầukhắt khe hơn. Nhưng chính vì thế mà mối quan hệ giữa chúng tôi lạnh như băng. Có lần,cậu ấy uống rượu say, ngã đập đầu vào tường, tôi cũng không dám ra đỡ cậu ấy.Hôm sau, tôi mới hỏi:- Vết thương của cậu sao rồi? Đầu cậu sưng có bị đau lắm không?- Mình đến đây được là mình đã đỡ rồi. Cậu đừng lo cho mình. Nếu cậu lo cho mình thậtthì tại sao hôm qua mình bị ngã, cậu lại không phải là người đầu tiên đỡ mình chứ?- Cậu biết là mình không thể đỡ cậu dậy mà. Nếu mà mình ra đỡ cậu thật thì liệu cậu cócho phép mình không hả? Hay là cậu lại đẩy mình ra như 5 năm về trước?Cậu ấy chỉ nhìn tôi cười rồi nắm lấy tay tôi, nhìn sợi dây chuyền mặt hình cây Thánh giátrên tay tôi một lát, rồi xoa lên vết thương trên trán:- Nếu có thể quay lại ngày hôm qua, cậu có thể giúp mình lần nữa được không?Tôi rụt tay lại:- Cậu thôi đi. Mình làm sao mà giúp cậu được. Mình không phải là bác sỹ. Cậu có hiểukhông hả?- Cậu không phải là bác sỹ. Nhưng cậu đã từng là bạn mình mà. Chuyện 5 năm trướcmình đã muốn xin lỗi cậu. Song hình như cậu không muốn tha thứ cho mình.Tôi quắc mắt với cậu ta, bỏ ra ngoài.Cậu em trai của tôi năm nay học lớp 5. Gần đến Nô en rồi, nên cu cậu háo hức lắm. Nhàtôi theo đạo. Mỗi năm, cứ đến dịp này, bố tôi lại mang về một cây thông to. Em trai tôimua đầy đồ về trang trí. Nào là những quả bóng tròn, nhỏ, và ...

Tài liệu được xem nhiều: