![Phân tích tư tưởng của nhân dân qua đoạn thơ: Những người vợ nhớ chồng… Những cuộc đời đã hóa sông núi ta trong Đất nước của Nguyễn Khoa Điềm](https://timtailieu.net/upload/document/136415/phan-tich-tu-tuong-cua-nhan-dan-qua-doan-tho-039-039-nhung-nguoi-vo-nho-chong-nhung-cuoc-doi-da-hoa-song-nui-ta-039-039-trong-dat-nuoc-cua-nguyen-khoa-136415.jpg)
Cô giáo
Số trang: 3
Loại file: pdf
Dung lượng: 48.86 KB
Lượt xem: 9
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Sự nhẫn nại của tôi sắp cạn. Không lẽ ngày nào tôi cũng phải nhắc Nicole đem trả cuốn truyện tranh mà cô bé đã mượn của trường. Đã hơn 3 tuần nay, hễ tôi hỏi tới là cô bé lại cúi mặt nhìn xuống đất, lúng búng trong miệng: "Xin lỗi cô, con quên mang theo".
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cô giáo Cô giáoSự nhẫn nại của tôi sắp cạn. Không lẽ ngày nào tôi cũngphải nhắc Nicole đem trả cuốn truyện tranh mà cô bé đãmượn của trường. Đã hơn 3 tuần nay, hễ tôi hỏi tới là cô bélại cúi mặt nhìn xuống đất, lúng búng trong miệng: Xin lỗicô, con quên mang theo. Đã mấy lần tôi định tới nhà Nicoleđòi lại cuốn sách của trường. Gọi là trường nhưng thực sựchỉ là một lớp dạy chữ miễn phí, được mở ra ở một vùng quêchâu Phi hẻo lánh. Một hội đoàn từ thiện đã thuê tôi, một côgiáo mới ra trường, đến đây đứng lớp.Học trò của tôi là con cái của những người nông dân suốtngày cặm cụi trên những cánh đồng ngô cháy nắng. Đa sốtrẻ con ở đây phải ở nhà bế em, lo nấu nướng hoặc ra đồnggiúp cha mẹ từ sáng đến tối. Chỉ chừng hai chục đứa đượccha mẹ cho đi học ở chỗ chúng tôi. Cuộc sống ở đây thậtchán, tôi chỉ mong cho hết hạn hợp đồng để thoát khỏi nơinày.Sau khi học hết bộ chữ cái và học ráp vần, Nicole đượcthưởng. Chúng tôi cho con bé mượn một cuốn truyện tranhchữ in thật to, dày chừng hơn chục trang, trong một tuầnphải trả. Vậy mà Nicole cứ lần lữa. Bực mình, một bữa nọ tôidọa rằng nếu làm mất sách sẽ bị đuổi học, con bé nghe vậyhốt hoảng đáp: Em thề là sách không bị mất, chỉ tại emquên.Tối hôm đó, mất hai giờ đồng hồ vượt qua mấy quãng đồngtrống tối tăm, tôi tìm đường đến xóm nhà Nicole. Người tachỉ cho tôi một túp lều vách đất, mái tranh. Bước tới sátcánh cửa đan bằng thân sậy khép hờ, tôi nghe thấy nhữngtiếng ê a ngắc ngứ: Bà... tờ... iê nờ iên... tiên... bà tiên....Bà tiên hiện ra và bảo... Đọc lại nào. Chậm thôi, một giọngtrẻ con khác ra chiều bảo ban.Tôi nhìn qua khe cửa. Khoảng sáu bảy đứa trẻ đầu tóc xoăntít ngồi xếp bằng quanh bếp lửa. Cạnh chúng là một ngườiphụ nữ trẻ và một bà lão. Ngón tay dò trên cuốn sách (chínhlà cuốn truyện tranh mà Nicole mượn ở trường không chịutrả suốt mấy tuần nay), hai người lớn chụm môi cố vật lộnvới mấy tiếng i ê nờ iên đang mắc kẹt trong cổ họng. Đámtrẻ con đã đọc xong câu văn, ngóng cổ chờ hai người phụ nữđánh vần nốt. Cô giáo Nicole đang háo hức chỉ bảo họctrò.Khi cháu nó khoe đã đọc được sách, tôi không tin, ngườimẹ trẻ đến mức đáng kinh ngạc của Nicole phân bua, khi tôiđã vào nhà. Ông bà tôi, cha mẹ tôi, rồi tới các anh các chịtôi không ai biết chữ cả. Tôi cũng không nốt. Mới mười bốntuổi tôi đã đẻ Nicole, thời gian đâu mà học, người phụ nữtrẻ lấy chiếc khăn lau mồ hôi lấm tấm trên cánh mũi. Nóbảo, mẹ và bà cứ thử xem, con chỉ cho. Rồi nó rủ thêm mấyđứa con nhà hàng xóm cùng học. Từ cha sinh mẹ đẻ có baogiờ tôi mơ được học chữ. Giờ tôi biết khá khá rồi đấy. Tôi đọccô giáo nghe thử nhé, bà của Nicole ngượng nghịu nhìnxuống cuốn sách lấm lem nhọ nồi.Cũng như ở trên lớp, Nicole lại cúi gằm mặt xuống đất. Nóthì thào qua tiếng nấc: Con xin cô, cô đừng mách. Conkhông muốn bị đuổi học. Và nó tròn mắt ngạc nhiên trướccâu trả lời nghẹn ngào của tôi: Ồ không, Nicole. Người đángbị đuổi là cô kia.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cô giáo Cô giáoSự nhẫn nại của tôi sắp cạn. Không lẽ ngày nào tôi cũngphải nhắc Nicole đem trả cuốn truyện tranh mà cô bé đãmượn của trường. Đã hơn 3 tuần nay, hễ tôi hỏi tới là cô bélại cúi mặt nhìn xuống đất, lúng búng trong miệng: Xin lỗicô, con quên mang theo. Đã mấy lần tôi định tới nhà Nicoleđòi lại cuốn sách của trường. Gọi là trường nhưng thực sựchỉ là một lớp dạy chữ miễn phí, được mở ra ở một vùng quêchâu Phi hẻo lánh. Một hội đoàn từ thiện đã thuê tôi, một côgiáo mới ra trường, đến đây đứng lớp.Học trò của tôi là con cái của những người nông dân suốtngày cặm cụi trên những cánh đồng ngô cháy nắng. Đa sốtrẻ con ở đây phải ở nhà bế em, lo nấu nướng hoặc ra đồnggiúp cha mẹ từ sáng đến tối. Chỉ chừng hai chục đứa đượccha mẹ cho đi học ở chỗ chúng tôi. Cuộc sống ở đây thậtchán, tôi chỉ mong cho hết hạn hợp đồng để thoát khỏi nơinày.Sau khi học hết bộ chữ cái và học ráp vần, Nicole đượcthưởng. Chúng tôi cho con bé mượn một cuốn truyện tranhchữ in thật to, dày chừng hơn chục trang, trong một tuầnphải trả. Vậy mà Nicole cứ lần lữa. Bực mình, một bữa nọ tôidọa rằng nếu làm mất sách sẽ bị đuổi học, con bé nghe vậyhốt hoảng đáp: Em thề là sách không bị mất, chỉ tại emquên.Tối hôm đó, mất hai giờ đồng hồ vượt qua mấy quãng đồngtrống tối tăm, tôi tìm đường đến xóm nhà Nicole. Người tachỉ cho tôi một túp lều vách đất, mái tranh. Bước tới sátcánh cửa đan bằng thân sậy khép hờ, tôi nghe thấy nhữngtiếng ê a ngắc ngứ: Bà... tờ... iê nờ iên... tiên... bà tiên....Bà tiên hiện ra và bảo... Đọc lại nào. Chậm thôi, một giọngtrẻ con khác ra chiều bảo ban.Tôi nhìn qua khe cửa. Khoảng sáu bảy đứa trẻ đầu tóc xoăntít ngồi xếp bằng quanh bếp lửa. Cạnh chúng là một ngườiphụ nữ trẻ và một bà lão. Ngón tay dò trên cuốn sách (chínhlà cuốn truyện tranh mà Nicole mượn ở trường không chịutrả suốt mấy tuần nay), hai người lớn chụm môi cố vật lộnvới mấy tiếng i ê nờ iên đang mắc kẹt trong cổ họng. Đámtrẻ con đã đọc xong câu văn, ngóng cổ chờ hai người phụ nữđánh vần nốt. Cô giáo Nicole đang háo hức chỉ bảo họctrò.Khi cháu nó khoe đã đọc được sách, tôi không tin, ngườimẹ trẻ đến mức đáng kinh ngạc của Nicole phân bua, khi tôiđã vào nhà. Ông bà tôi, cha mẹ tôi, rồi tới các anh các chịtôi không ai biết chữ cả. Tôi cũng không nốt. Mới mười bốntuổi tôi đã đẻ Nicole, thời gian đâu mà học, người phụ nữtrẻ lấy chiếc khăn lau mồ hôi lấm tấm trên cánh mũi. Nóbảo, mẹ và bà cứ thử xem, con chỉ cho. Rồi nó rủ thêm mấyđứa con nhà hàng xóm cùng học. Từ cha sinh mẹ đẻ có baogiờ tôi mơ được học chữ. Giờ tôi biết khá khá rồi đấy. Tôi đọccô giáo nghe thử nhé, bà của Nicole ngượng nghịu nhìnxuống cuốn sách lấm lem nhọ nồi.Cũng như ở trên lớp, Nicole lại cúi gằm mặt xuống đất. Nóthì thào qua tiếng nấc: Con xin cô, cô đừng mách. Conkhông muốn bị đuổi học. Và nó tròn mắt ngạc nhiên trướccâu trả lời nghẹn ngào của tôi: Ồ không, Nicole. Người đángbị đuổi là cô kia.
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
cuộc sống muôn màu sắc màu cuộc sống nghệ thuật sống hạt giống tâm hồn ý nghĩa cuộc sốngTài liệu liên quan:
-
SỰ KHÁC BIỆT GIỮA NGƯỜI VIỆT NAM VÀ NGƯỜI NHẬT
15 trang 241 0 0 -
Bộ câu hỏi kiểm tra kỹ năng giao tiếp của bạn (Có đáp án)
19 trang 239 0 0 -
Nghệ thuật sống - Cổ học tinh hoa
530 trang 233 0 0 -
Môi trường làm việc cho nhân viên - đôi điều cần nói!
6 trang 219 0 0 -
Tìm hiểu Thuật Xử Thế Của Người Xưa
15 trang 219 0 0 -
Những điều cần phải biết trên hành trang đời người
5 trang 215 0 0 -
9 Lời khuyên dành cho thanh niên của Bill Gates - Phần 1
134 trang 209 1 0 -
Vai trò của giao tiếp phi ngôn ngữ trong nghệ thuật giao tiếp.
5 trang 207 0 0 -
14 nguyên tắc thành công (Phần 10)
7 trang 196 0 0 -
10 Doanh nghiệp ‘khủng' do phái đẹp đặt nền móng
9 trang 135 0 0