Ngay từ lần gặp đầu tiên, Khánh đã thu hút tôi. Có lẽ bởi tôi chưa gặp ai đẹp như vậy trừ trên phim hay trên các sàn diễn thời trang. Những cô gái đẹp có lẽ bao giờ cũng tự cho mình quyền được “chăm sóc” kỹ hơn người khác.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cô hoa hậu chân ngắn của tô Cô hoa hậu chân ngắn của tôNgay từ lần gặp đầu tiên, Khánh đã thu hút tôi. Có lẽ bởi tôi chưa gặp ai đẹp nhưvậy trừ trên phim hay trên các sàn diễn thời trang. Những cô gái đẹp có lẽ bao giờcũng tự cho mình quyền được “chăm sóc” kỹ hơn người khác. Minh họa: La Nguyễn Quốc VinhVậy nên, có ra đường các nàng cũng ngồi trên ôtô, mấy ai được diện kiến dungnhan các nàng bằng xương bằng thịt, trừ các đại gia. Đấy là tôi nghĩ thế. Khánh lạikhác, em đẹp nhưng không phải chân dài. Mà chân dài mới gắn liền với đại gia.Tôi nghe người ta nói thế.Hôm gặp em, em xuất hiện với mái tóc búi cao, để lộ cả khuôn mặt thanh tú, hàihòa. Nhất là nụ cười. Bởi lúc em cười với tôi, tôi đã nghĩ “Cô bé này nếu có làmmình giận, chỉ cần em cười một cái thôi thì bao nhiêu giận hờn sẽ tiêu tan hết”.Nhưng điểm làm tôi chú ý đến em không phải là nụ cười, mà là đôi mắt em, đôimắt khó đoán được cảm xúc.Người ta bảo, đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, nhưng đôi mắt em nhìn vào đó, khótìm thấy chút gì liên quan đến thế giới nội tâm của em. Đôi mắt ấy, chắc cũng đãlàm rất nhiều người tò mò.Hôm ấy, em mặc một cái váy ngắn màu đen, đơn giản. Em rất biết chọn trang phụccho mình, kết hợp với đôi giày bệt, trông em nhanh nhẹn và đáng yêu lắm. Tôi đãtừng nghĩ rằng, những người phụ nữ hơi bị khiêm tốn về chiều cao một chút, thì tủgiày của họ sẽ toàn những đôi giày cao gót để cải thiện tình hình. Nhưng em thìkhông vậy. Tự nhiên tôi cười với ý nghĩ vừa vụt qua trong đầu rằng “Cô bé này lạghê, tự tin nữa”. Mọi người vẫn thường bảo “Mập đẹp, ốm dễ thương, cao sang,lùn quý phái”. Chân ngắn cũng có vẻ đẹp của chân ngắn đó thôi.Địa điểm hẹn gặp em là quán cà phê Sông Trăng. Nó nằm ở Vĩ Dạ. Vĩ Dạ có bếnSông Trăng của Hàn Mặc Tử. Quán nằm bên bờ sông, vào những đêm trăng, ánhtrăng hắt xuống mặt sông thứ ánh sáng bàng bạc, lung linh. Ánh trăng làm mặtsông lấp lóa như ai đó hào phóng đem vàng bạc, châu báu rải trên sông. Dòng sôngđêm nhờ vậy huyền ảo đến lạ. Thỉnh thoảng tôi vẫn đến đây, ngồi ngắm dòng sôngquê vào những đêm trăng thế này. Trăng như tan ra trên mặt sông, đẹp diệu kỳ.Khánh là cô bé có cá tính mà tôi từng biết. Em khác với hình ảnh những cô gáiHuế đã từng đi vào thơ, vào nhạc mà người ta đã, đang, vẫn tôn thờ, yêu mến.Nhưng đó là những cô gái của ngày xưa, những cô gái đẹp dịu dàng, giỏi giang,công dung ngôn hạnh. Những cô gái kiểu đó, tôi gọi là “những người muôn nămcũ” giờ chẳng còn nữa. Con gái Huế bây giờ cũng cần thiết phải thay đổi để phùhợp với thời đại, nhưng thay đổi trong chừng mực cho phép, thay đổi mà khôngmất gốc.Khánh là một trường hợp như vậy. Em năng động, nhanh nhẹn. Như tôi đã nói rằngem là một cô bé cá tính. Có người nói đùa với tôi rằng “Có cá tính thì dễ câu”. Tôicười. Có cá tính thì dễ câu thật. Hiểu theo nghĩa lồ lộ trước mắt. Bởi đã là cá thì dễcâu mà.Nhưng có cá tính thì thường khó tán, bởi tôi thấy em độc lập, mạnh mẽ đến nỗidường như chẳng cần một bờ vai để dựa vào khi có chuyện buồn. Mà tôi chẳngmấy khi thấy em buồn. Hoặc tôi không đủ sâu sắc để thấy nỗi buồn của em. Emquá khéo trong việc che giấu cảm xúc thật sự của mình. Tôi đã từng đọc ở đâu đócâu “Ẩn dưới một bề ngoài mạnh mẽ là một tâm hồn yếu đuối, nhạy cảm, cần đượcchở che và yêu thương”. Tôi thấy đúng quá. Những người tự tạo cho mình một vỏbọc chắc chắn như vỏ ốc sên, hay một bức tường bất khả xâm phạm để che giấucảm xúc, thì bên trong vỏ ốc, đằng sau bức tường là một tâm hồn nhạy cảm, mongmanh, dễ vỡ nhưng khó ai có thể chạm đến được.Khánh có một đam mê cháy bỏng là được vẽ. Và để được vẽ, em đã rất can đảm,bất chấp sự phản đối kịch liệt của gia đình, bạn bè để thi lại đại học theo chuyênngành Mỹ thuật mà em thích, khi em đang là cô sinh viên năm thứ 2 của trườngĐại học Ngoại ngữ. Lúc em quyết định dừng việc học ở trường cũ để đầu tư thờigian ôn thi, ai cũng bảo em thần kinh có vấn đề. Thậm chí, có người còn nói thẳngthừng rằng ”Có điên mới làm như vậy, tự nhiên đang yên đang lành lại muốn thayđổi”. Nhưng, tôi hiểu. Em sẽ điên thật nếu không được sống với đam mê, với tìnhyêu của mình. Em làm thủ tục bảo lưu kết quả học tập ở trường cũ, và bắt đầu màiquần ở những lớp luyện vẽ. Thế đấy, cho dù vất vả, có bị chỉ trích, lên án, thì sốngvới tình yêu và đam mê luôn làm con người ta cảm thấy hạnh phúc. Em như đangbước từng bước hạnh phúc trên nấc thang của cuộc đời mình. Em thi đỗ vào trườngMỹ thuật và bắt đầu làm cô tân sinh viên đi học lúc nào cũng lè kè theo bảng vẽ,màu, cọ… nhưng khuôn mặt lúc nào cũng rạng rỡ như nắng mùa thu.Nhìn em, nhiều người rất dễ hiểu nhầm bởi cách em nói chuyện, bởi nụ cười củaem. Chẳng mấy ai nghĩ em thật sự biết buồn là gì. Trên facebook, khi thì em tựnhận mình là “điêu nữ”, khi thì em bảo em là “chanh chua cô nương”, bởi cái cáchem nói chuyện cứ như mình điêu ngoa, chua chát lắm. Nhưng, ít ai biết được đó làvẻ bề ngoài do em tạo ...