Montpellier chiều thứ Sáu, một ngày mùa Hè. Thành phố miền Nam nước Pháp nóng bức ngột ngạt chẳng khác gì Hà Nội, buổi tối mà không bật điều hòa thì không chú training pilot nào ngủ nổi.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cơ hội thứ hai Cơ hội thứ haiMontpellier chiều thứ Sáu, một ngày mùa Hè. Thành phố miền Nam nướcPháp nóng bức ngột ngạt chẳng khác gì Hà Nội, buổi tối mà không bật điềuhòa thì không chú training pilot nào ngủ nổi. Anh chẳng thích nóng. Đến từxứ nhiệt đới nên anh đã quá ngán ngẩm những tia nắng chói chang. Nhưngnghe các bạn Tây bảo mùa Hè ở đây rất ngắn, phải tận hưởng nhanh khônglại đến những ngày âm u lạnh cắt da cắt thịt nên anh đành nghe lời, mắtnhắm mắt mở cố gắng đẩy cửa sổ hít thở không khí vài lần trong ngày, dùthâm tâm chỉ muốn nằm lì trong phòng điều hòa êm ru mát mẻ.Anh là lớp trưởng lớp học viên phi công cơ bản của Vietnam Airlines, đangtheo học tại Học viện Hàng không ESMA-Motpeliier. Nhìn chung anh có đủcác phẩm chất người ta thường hình dung về một chàng pilot, cao to đẹp trai,sức khỏe tốt, thể thao nhiều. Không chỉ thế, anh còn học hành giỏi giang, cónhiều môn ngay bọn Pháp cũng phải vác sách sang nhờ anh giảng giải. Cómột thủ lĩnh như anh, vào những dịp trường tổ chức giao lưu, khi đứng cạnhhọc viên đến từ mấy nước Châu Á và cả hội Tây bản địa-bọn sau khi tốtnghiệp sẽ về đầu quân cho Air France-hội dân Việt Nam chẳng cảm thấy tựti bao giờ.Cửa sổ phòng anh nhìn thẳng xuống sân trường. Chiều thứ Sáu có khác, lácđác đã thấy vài chú đầu tóc bóng mượt, quần áo phẳng phiu lên đường dạophố. Đang lơ đãng nhìn xa xa, anh chợt giật mình vì có tiếng gõ cửa. Cậulớp phó thò cái đầu bù xù vào, chắc vừa tranh thủ ngủ được mấy phút saukhi tan học: “Ông ơi, tôi nhờ một việc. Thú thực là tối nay tôi lên Paris đichơi với bạn. Tôi cũng định Chủ nhật về thôi, nhưng nhỡ có chuyện gìkhông về kịp, ông điểm danh hộ tôi buổi sáng thứ Hai nhé”. “OK, nhưng cốgắng về sớm, không bọn kia nhìn vào rồi cũng theo gương ông cúp cua đichơi với bồ rồi cũng bảo tôi điểm danh hộ thì tôi không hộ xuể đâu nhá”.Cậu lớp phó nhe răng cười: “Ai bảo ông không có bồ, cho chết. Đùa thế thôi,tôi có vụ này rất đặc biệt, tôi hứa với ông trong cả một năm rưỡi đi đày ở cáixứ khỉ ho cò gáy này, tôi chỉ đi chơi một lần duy nhất này thôi, thế đượcchưa?”. Rồi chẳng đợi anh trả lời, cậu ta đóng sập cửa lại và co giò chạymất. Chuyện bồ bịch thì anh biết cậu ta nói đùa, cậu ta có bạn gái rồi, hìnhnhư còn ăn hỏi rồi, chỉ chờ đi học về, vinh quy bái tổ xong là tổ chức đámcưới. Và ai cũng biết cậu ta là người rất nghiêm chỉnh tử tế, không loạngquạng bao giờ.Anh nhìn đồng hồ, chắc cậu lớp phó sẽ đi chuyến xe bus lúc năm giờ rưỡi đểvào trung tâm, rồi từ đó mới đi tàu lên Paris. Vậy có lẽ anh cũng đi chuyếnđó, lên Montpellier ngó nghiêng một tí, chả tội gì nằm chèo queo ở nhàtrong một buổi chiều đẹp như thế này chỉ vì tội không có bồ.Quảng trường trung tâm thành phố Montpellier luôn ồn ào náo nhiệt vàonhững tối cuối tuần. Những quầy hàng lưu động báo đủ thứ vải vóc, quần áo,đồ lưu niệm, trái cây, đồ ăn,… ken nhau san sát kết thành hai hàng dài chạydọc theo quảng trường, kẻ bán người mua tấp nập. Các chủ hàng có đủ cáchthu hút sự chú ý của người đi đường, nhiều người gõ trống khua chiêng,thỉnh thoảng lại trèo lên ghế cao hú lên những hình thức khuyến mại hấpdẫn. Các bạn gốc Phi ở đâu tụ tập lại, biểu diễn một loạt những điệu nhảybốc lửa trong tiếng nhạc sôi động và tiếng vỗ tay, hò hét phấn khích củangười xem. Đeo chiếc Canon nặng trĩu ở cổ, anh cùng vài người bạn đi lòngvòng, chỗ này ngó vào một tí, chỗ kia ghé sang một chút. Ý định đi săn ảnhcủa anh đã tan tành mây khói khi mấy người bạn không cho đi lang thangmà nhất định kéo anh ra trung tâm, và anh chấm dứt nốt những hy vọng cuốicùng cho vài shoot ảnh đẹp khi tận mắt thấy dòng người cuồn cuộn đổ vềđây như một dòng thác khổng lồ.Đột nhiên trong dòng thác người ấy, anh nhìn thấy cậu lớp phó. Mà về saunghĩ lại, anh không hiểu anh nhìn thấy cậu ta trước rồi mới đến cô, hay anhnhìn thấy cô trước, rồi mới phát hiện ra ông bạn vàng vừa xoen xoét nhờ vảmình đang đi ngay cạnh cô. Anh cũng không nhớ anh tự đi đến gần họ, haydòng người xô đẩy anh đi. Anh chỉ biết mình đã trúng một tiếng sét chímạng. Cô gái đi cạnh bạn anh có mái tóc dài, đôi mắt to đen sâu thẳm và nụcười tinh nghịch. Cô mặc chiếc váy hai dây dài đến gót, màu sắc sặc sỡ đúngkiểu mùa Hè, một tay đeo túi, một tay cầm cây kem chắc vừa mới mua, vìchỗ họ đứng ngay gần hiệu kem Hagen Dasz ngon nổi tiếng.-Đây là bạn lớp trưởng của mình, bạn này học giỏi lắm đấy, còn đây là bạntôi, mà tiết lộ là nghe tôi kể nhiều chuyện về ông rồi, nên bạn tôi ngưỡng mộông lắm nhé!-Cậu lớp phó hào hứng giới thiệu.Cô mỉm cười dịu dàng, ánh mắt lấp lánh, đến mức anh cảm giác nhìn rõ cảnhững đốm nắng Montpellier nhảy nhót trong mắt cô. Anh không biết nênđáp lại gì , cứ đăm đăm nhìn cô mãi. Phải đến mấy phút anh mới giật mìnhtỉnh ra, quay sang hỏi cậu bạn:-Thế tí nữa hai người lên tàu đi luôn à?-Ờ, bọn tôi đi chuyến bảy rưỡi, cũng sắp phải ra ga rồi, mà mấy thằng kiađâu?.-Chả biết lạc từ lúc nào nữa, đông quá thể.-Thế thôi tôi đi nhé, yê ...