Có những khoảnh khắc trong cuộc sống, bạn thấy lòng mình trĩu nặng những buồn đau, thấy rằng dường như tất cả đều quay lưng lại với mình. Có thể, mọi thứ chỉ tình cờ rời bỏ bạn cùng một lúc mà thôi. Cũng có thể, bạn đã để cho lòng mình chỉ ôm ấp mỗi một thứ, dành hết tình cảm và tâm trí vào đó, để rồi khi nó rời bỏ mình,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
CÓ HƠN MỘT CÁCH ĐỂ YÊUCÓ HƠN MỘT CÁCH ĐỂ YÊU- Demia -Có những khoảnh khắc trong cuộc sống, bạn thấy lòng mình trĩu nặng những buồnđau, thấy rằng dường như tất cả đều quay lưng lại với mình. Có thể, mọi thứ chỉtình cờ rời bỏ bạn cùng một lúc mà thôi. Cũng có thể, bạn đã để cho lòng mình chỉôm ấp mỗi một thứ, dành hết tình cảm và tâm trí vào đó, để rồi khi nó rời bỏ mình,bạn có cảm giác như mình đã mất đi tất thảy mọi điều trong cuộc sống.Với trường hợp này, Phan Minh đã rời bỏ tôi. Vâng, anh đã nói lời chia tay với tôisau ba năm yêu nhau, ngay khi tôi vẫn còn yêu rất đậm sâu. Anh nói xin lỗi. Tôibảo không cần. Chỉ là tôi không hiểu tình cảm mà anh dành cho tôi suốt ba nămqua là gì? Là gì để mà Minh có thể nhanh chóng từ bỏ chỉ vì mối tình đầu của anhđã quay lại. Tôi muốn biết. Mà không. Tôi không muốn biết.Tôi từng nghe có ai đó nói, cảm giác chia tay với người mình còn đang rất yêugiống như bạn cầm một con dao rồi tự tay bóp chặt lưỡi dao. Tôi nghĩ không phải.Vì khi ấy, nỗi đau xuất phát từ bàn tay rồi lan tỏa đi, nhưng đau nhất là bàn tay.Còn khi bị người mình yêu nói lời chia tay, nỗi đau xuất phát từ tim, ăn mòn từngtế bào tâm hồn, truyền đi sức mạnh ghê gớm của nó vào trong máu và rút sạchnăng lượng của vật chủ. Tôi đã đau đớn, vật vã như thế suốt một tuần.Mọi người xung quanh tôi ai cũng nói tôi có một tình yêu bao dung nhất trên đời.Tôi nghĩ chẳng phải đâu. Bởi vì khi họ nhìn vào, họ chỉ thấy một phần của vấn đề.Hôm đó, anh nắm trong tay bàn tay của cô ấy và nhìn tôi với ánh mắt tội lỗi, quyếttâm, dày vò, hân hoan, buồn khổ, hạnh phúc… Nó cứ đan xen nhau, chồng chéolên nhau khiến tôi không thể xác định được đâu là cảm xúc lớn nhất trong anh. Vậylà tôi chỉ có thể nói “Anh đi đi”, tôi không hiểu nổi mình nữa.Thế rồi khi Phan Minh đi thật, tôi gào thét tên anh trong tâm trí. Một nửa, tôi dằnvặt bản thân rằng, tại sao trong suốt ba năm yêu nhau mình không giữ anh chặthơn. Tôi hối hận vì khi đó đã không van xin anh quay lại với mình. Tôi khao khátấp ôm lại cái dáng hình thân thương ấy. Tôi nghĩ biết đâu nếu mình quỳ xuống níuchân anh, anh sẽ ở lại.Nửa còn lại, tôi muốn hét lên rằng Phan Minh tôi yêu là kẻ tệ bạc. Tôi uất ức némphi tiêu vào những tấm ảnh anh. Tôi đau đớn dẫm nát tất cả những gì anh đã tặng.Tôi vùi đầu vào trong chăn và khóc cạn nước mắt.Nhiều ngày sau đó, Phan Minh không gặp tôi và tôi cũng không tìm gặp anh. Mấtanh, tôi như mất đi một phần của cuộc sống. Tôi cảm thấy tâm hồn mình như mụcrữa đi từng chút một. Vứt bỏ những món quà anh tặng, xóa số điện thoại của anh,unfriend với anh trên Facebook,… Tôi làm tất cả mọi thứ với quyết tâm hất văngcon người có tên Phan Minh ra khỏi cuộc sống của mình.Cho đến một ngày, có người đến và kéo tôi ra khỏi mớ hỗn tạp cảm xúc đó.*Trúc Lâm là bạn thanh mai trúc mã của tôi. Nhưng cách đây hai năm, cậu đã đi duhọc, một năm chỉ về một lần, mỗi lần chỉ đúng một tuần. Câu đầu tiên mà cậu nóivới tôi khi gặp mặt là “Chúa ơi, trông cậu giống như một xác chết!”. Khi đó tôi đãgiật mình hơn bao giờ hết. Trông tôi tệ đến thế sao khi không có Minh?Lâm và tôi lại tổ chức một ngày nói thật bên hồ Hoàn Kiếm như chúng tôi vẫnthường làm bao năm qua. Nhưng lần này khác. Lần này tôi có chuyện. Lần này chỉcó Lâm hỏi tôi mà thôi.“Cậu đã yêu Phan Minh bao lâu?”Tôi giật mình quay sang nhìn Lâm, thấy một tia ám muội trong mắt cậu. Điều đónhắc tôi nhớ đến lòng nhiệt thành và tình bạn của chúng tôi suốt bao năm qua, tôihiểu cậu đang muốn giúp tôi chứ không phải muốn nhấn tôi sâu thêm xuống cáivũng bùn cảm xúc tiêu cực đó.“Hai năm, mười tháng, mười ba ngày.”Mắt tôi vẫn mông lung nhìn về phía mặt nước lấp lánh xanh lục, còn Lâm thìkhông nhìn tôi nữa, cậu thở dài.“Càng lâu, càng đau.”“Đúng thế.”“Nhưng cậu biết không? Mình muốn kể cho cậu câu chuyện này. Nó đã từng làchuyện của mình hơn một năm về trước, khi mà mình vẫn là cậu du học sinh ngâyngô nơi đất khách.”Trúc Lâm ngừng lại một chút, có lẽ là để dò xem tôi có muốn nghe tiếp hay không.Cậu ấy luôn chú ý những chi tiết nhỏ nhặt mà chu đáo như vậy đấy. Tôi gật.“Mình lúc đó, có lẽ, cũng như cậu bây giờ, chìm trong những cảm xúc tiêu cựcnhất. Cậu biết đấy, khi đó mình hoàn toàn cảm thấy lạc lõng, chới với, không điểmtựa. Chi Mai chia tay với mình vì cô ấy không chịu được cảm giác yêu xa, mình ởbên đó gần như không có ai để tâm sự cả, mặc dù một vài lá mail của cậu cũng anủi phần nào. Nhưng một thời gian sau, mail của cậu ít dần, ít dần, và sau đó thìhoàn toàn là tự mình đứng dậy.”Giọng Trúc Lâm nhỏ dần, nhỏ dần. Những gì cậu kể khiến cho tôi cảm thấy mìnhnhư một kẻ tội đồ, đã bỏ rơi cậu trong lúc cậu ấy thiếu thốn tình cảm nhất. Khi đóthì tôi đang làm gì chứ? Tôi đắm chìm trong những cảm xúc ngọt ngào tựa mật ongvới Phan Minh, với tình yêu của anh.“Mình xin lỗi.”“Không. Mình kể chuyện này ra không phải để cậu xin lỗi. ...