1. - Có khi nào bọn mình ở với nhau rồi hai đứa điên chết lúc nào không biết không bà? Tôi giật mình khi đọc dòng tin nhắn của M. Bất giác cảm thấy sờ sợ. Không ngờ tư tưởng của M cũng chẳng khá hơn tôi là mấy, thậm chí đôi khi còn đáng sợ hơn cả tôi nữa. Mấy ngày nay, ý nghĩ tự tử hoặc bỏ đi cứ lởn vởn trong đầu tôi luôn, không hiểu tại sao nữa. Từ khi chuyển lên Sài Gòn ở một mình, hình như càng ngày tôi càng điên nặng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Có khi nào? Có khi nào? TRUYỆN NGẮN CỦA NGÔ THUÝ NGA1. - Có khi nào bọn mình ở với nhau rồi hai đứa điên chết lúc nào không biết không bà?Tôi giật mình khi đọc dòng tin nhắn của M. Bất giác cảm thấy sờ sợ. Không ngờ tư tưởngcủa M cũng chẳng khá hơn tôi là mấy, thậm chí đôi khi còn đáng sợ hơn cả tôi nữa. Mấyngày nay, ý nghĩ tự tử hoặc bỏ đi cứ lởn vởn trong đầu tôi luôn, không hiểu tại sao nữa.Từ khi chuyển lên Sài Gòn ở một mình, hình như càng ngày tôi càng điên nặng hơn. Cáicăn bệnh thèm lang thang lại tái phát trầm trọng. Tôi cứ rong ruổi những nơi vắng người,không mục đích.2. Ở một mình, H đến là khổ với tôi. Hắn phải canh chừng tôi như canh chừng một đứatrẻ. Hắn nói sợ tôi sẽ làm những điều gớm ghiếc. Tôi cười nhạt, hơn cả một tô canh quênnêm muối. Những điều gớm ghiếc đối với hắn là thấy tôi lang thang hoài, cứ dật dờ nhưmột bóng ma di động. Là thấy tôi ngồi thu lu một góc nơi xó nhà, bó gối, thi thoảng gụcsấp đầu như vô thức. Hắn nói tôi có tư tưởng muốn tự mình hủy hoại bản thân. Tôi cócbiết cái tư tưởng đó. Hắn cứ gỡ tay tôi xuống mỗi lần thấy tôi khoanh trước ngực. Hắnkêu đừng có tự cô lập bản thân và một mình chống lại cả thế giới như thế. Tôi cũng cócbiết điều hắn nói. Hắn dặn tôi khi nào cảm thấy sắp bị xỉu thì phải mở cửa trước và điệnthoại cho hắn, đừng để chết trong phòng không ai hay. Tại tôi hay bị xỉu, hắn chứng kiếnmấy lần rồi nên sợ. Tôi gật đầu đại cho qua chuyện. Lủi thủi một mình quen rồi, với lạiđã hai mươi tư tuổi đầu, cứ làm như người ta là con nít lên ba.Hắn hay im lặng, như thể sợ âm thanh sẽ làm mọi thứ tan chảy. Cũng như tôi, hắn ít nói.Nhưng những lời hắn nói toàn triết lý. Mỗi lần bế tắc, tôi thường đặt câu hỏi cho hắn, vàthấy an tâm về điều đó. Tôi tìm thấy tôi khi bên hắn. Có gì đó giống nhau giữa tôi và hắnmà không nói ra được.3. M thì nói nhiều kinh khủng. Cứ mỗi lần gặp nhau M lại nói không biết mệt. Những câuchuyện của M đơn giản, gần gũi, thường nhật chứ không triết lý, sâu xa như hắn. Bên Mtôi có cảm giác bình yên. Tôi tự thấy tôi cần M, rồi lý tưởng hóa lên, M như là một cái gìđó không thể thiếu trong cuộc sống. Mọi người vẫn thường nói bọn tôi là một đôi bạnkhông bình thường. M bảo M hãnh diện về tình bạn của chúng tôi. M vui khi thấy ngườita ghen tỵ với tình bạn của hai đứa. Tôi hay tìm cách tạo cho M những bất ngờ, những lúcđó, M lại khóc. Mắt M rưng rưng, M bảo M hạnh phúc lắm. Thấy M vui, tôi cũng vui.Trong mắt M, tôi vẫn là một đứa trẻ. M chăm sóc, che chở, bảo vệ tôi như một người chị.Có lẽ vì thế nên tôi thấy bình yên khi bên M.M cũng là người sống tình cảm và nội tâm. Bề ngoài nhìn mạnh mẽ nhưng lại rất yếuđuối. M cần tình thương, cần sự quan tâm và thích được quan tâm. Tôi thích những câuchuyện trời ơi đất hỡi của M. M kể tất cả những gì xẩy ra trong cuộc sống, tôi tưởng nhưkhông hề sót lại một chuyện gì, dù là nhỏ nhặt. Hắn vẫn thường bảo tôi, M cứ hót suốtngày như chim ấy nhỉ. Tôi cười. Ừ. M là một con chim đáng yêu. Tôi thích M líu lo suốtngày như thế. M bảo tại tôi ít nói quá, M phải nói thật nhiều. M sợ sự im lặng. Nó làm tôico rúm và làm M tuột khỏi thế giới của tôi. M kêu chỉ mỗi khi bên tôi M mới nói nhiềunhư thế thôi, nói bất cứ chuyện gì. Tôi chỉ việc lắng nghe, thi thoảng phụ họa nếu cầnthiết. M than với tôi cả ngày về những chán nản, buồn phiền, bực bội. M bảo nếu khôngcó người để than, sẽ phát điên mất. Và chỉ có tôi là nghe M than mà không thấy chán,không chửi bới, la mắng gì cả. M bảo tôi là cái sọt rác, để M xả tất cả những chất chứatrong lòng. Ừ. Phải xả ra ngoài, chứ cứ chất trong lòng, nghẹn ứ thì dễ phát điên và nổbùng lắm. Nhiều khi M than, tôi không buồn nhưng vẫn than cùng M. Để thấy có ngườiđồng cảm, để cái buồn, cái chán nó vơi bớt đi.Giữa tôi và M không có bí mật. Thi thoảng đi bên nhau, M lại bảo nếu tôi là con trai,nhất định tôi sẽ yêu bà và lấy bà làm vợ. Hay sao mình không là một nam một nữ để yêunhau nhỉ, tôi vẫn cứ nghĩ mình sinh ra là để cho nhau. Tôi cười và gật đầu, thấy M ngâythơ, trong sáng và đáng yêu như một đứa trẻ. M còn giao ước cuối mỗi tin nhắn và mỗibức thư, phải có câu “yêu bà”. Tôi lại cười và gật đầu đồng ý. Ngày nào cũng gặp nhaunhưng tôi và M vẫn thường viết thư cho nhau. Hắn nói bọn tôi thật lắm chuyện, đúng làcon gái. Nhưng tôi kệ, miễn sao bọn tôi thấy hạnh phúc và ấm lòng. Mới đầu, tôi và Mviết và vài ngày lại trao cho nhau đọc, rồi trả lời nhau. Sau này, tôi mua hai cuốn sổ thậtđẹp, bảo M mỗi lúc buồn hay nhớ tôi, cứ viết vào đó, tôi cũng thế. Lâu lâu sẽ đưa chonhau đọc và để đến khi học xong, bọn tôi sẽ trao nó cho nhau. Bây giờ, thi thoảng tôi lạilấy ra đọc lại. Nó ấm áp và đầy cảm xúc, dù toàn là chuyện trời ơi đất hỡi, nhưng nó là tấtcả cuộc sống của tôi và của M, cả những ý nghĩ bất chợt thoáng qua trong đầu. Cứ buồnbuồn tôi lại lôi nó ra đọc lại và cười một mình. Nghĩ thấy thật trẻ con nhưng cũng thậttình cả ...