Danh mục

Có khi, trên cõi mù sương...

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 184.29 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Trong những giấc ngủ chập chờn năm hai mươi hai tuổi M. thường mơ một giấc mơ lặp lại. M. thấy mình ngồi sau motor một gã thanh niên, vòng tay M. quấn quanh eo gã, thắm thiết siết chặt. Mớ tóc dài mỏng mảnh của M. bay bay trong gió, quệt thành một đường mờ nhạt kéo dài ra phía khoảng trống sau lưng. Tựa vệt màu lem kéo dài. Chiếc motor chạy khá nhanh trên cung đường biển nào đó. Biển ầm ào sóng. Bầu trời độc gam màu xám. Lùng bùng, M. chỉ nghe tiếng gió, vài...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Có khi, trên cõi mù sương... Có khi, trên cõi mù sương... TRUYỆN NGẮN CỦA YẾN LINH 1. NVTPHCM- Trong những giấc ngủ chập chờn năm hai mươi hai tuổi M. thường mơmột giấc mơ lặp lại. M. thấy mình ngồi sau motor một gã thanh niên, vòng tay M. quấnquanh eo gã, thắm thiết siết chặt. Mớ tóc dài mỏng mảnh của M. bay bay trong gió, quệtthành một đường mờ nhạt kéo dài ra phía khoảng trống sau lưng. Tựa vệt màu lem kéodài. Chiếc motor chạy khá nhanh trên cung đường biển nào đó. Biển ầm ào sóng. Bầu trờiđộc gam màu xám. Lùng bùng, M. chỉ nghe tiếng gió, vài chiếc xe tải hun hút xẹt ngangqua, xẻ dọc con đường đầy gió. Khi thức giấc, M. thấy dường như có ai đó bóp nghẹt tim mình. Kỳ thực, chẳng có aicả, ngoài lý trí. Lý trí hắt vào M. luồng nước lạnh buốt, bắt M. phải thức tỉnh. Nơi nàykhông có biển. Hai mươi năm nay, M. chưa bao giờ nhìn thấy biển. Thành phố caonguyên bé nhỏ này cách xa biển tới hàng trăm kilomet. Biển còn ở rất xa. 2. Khi những giấc mơ u uẩn liên tiếp xảy đến, những buổi chiều, M. đi bộ một quãng dàilên ngọn đồi cao nhất, nhìn xuống con đường quẩn quanh thành phố. Ở đó, những buổichiều muộn thường có những đôi nam nữ quấn lấy nhau trên một chiếc motor, vụt ngangqua mắt M. Quần áo lạnh buốt, xù xì, khiến họ như hai con lật đật, cứ cắm đầu mà đi,không bao giờ gục ngã. Hình ảnh đó khiến M. nghĩ đến giấc mơ của mình. Một ngày nàođó, M. sẽ ngồi sau chiếc xe motor như một trong những cô gái kia. M. sẽ mặc quần áomàu gì? Có đeo găng tay chống lạnh hay không? M. sẽ ra đi vào thời khắc nào trongngày? Chạng vạng chăng? Trước khi đi, M. có từ biệt mẹ hay không? Rất lạ lùng, M.nghĩ mình sẽ ra đi vào ban đêm. Chiếc xe motor phóng vụt thả vệt bóng dài dưới ngọnđèn đường. Mẹ sẽ không biết rằng M. đã bước chân ra khỏi cuộc đời của mẹ. Khi ấy -như thường lệ, mẹ như con chim đang trút tiếng hót cuối cùng - mẹ đang bận với nhữngbản tình ca khàn đục, nhòe nhoẹt cùng đám khách học làm sang đang nhắm nghiền mắt,mấp máy môi. Đó là thế giới của mẹ. Ở đó, mẹ được tung hê, được ca tụng, được kiêungạo. Ánh sáng le lói của những ngọn đèn chớp bé bằng ngón tay giúp mẹ giấu đi nhansắc tàn phai. Trên bục gỗ bé nhỏ, mẹ ngồi đó, chiếc váy đen thẫm phủ dài, hoàn toànquên đi cuộc sống đang diễn ra quanh mình. Mẹ quên béng con mèo có bầu đi lại lặc lètrong nhà, con chó đã làm mẹ của một ổ con, mặt mũi ủ dột, lúc nào cũng cắm cảu cắnđuôi mình, mớ quần áo lùng bùng treo trong căn bếp chật chội và cả cái toilet thiếu giấyvệ sinh, phải thường xuyên thay thế bằng giấy báo cũ. Mẹ đã quên tất cả những điều cùncũ, đắng ngắt nằm phía sau lớp rèm mẹ ngồi hát. Mẹ cũng đã quên M. từ lâu lắm rồi. Mỗingày, mẹ chờ đến tối. Để ca, để hát, để giấu đi mình, để trốn nỗi cô đơn, và để được xưngtụng. Dần dần, giữa mẹ và M. có một khoảng cách không sao lấp đầy được. M. vẫn hiệndiện trước mặt mẹ bằng dáng vẻ ngày thường. Học vẽ, đọc sách, chơi vĩ cầm và hát (đểlừa dối ước nguyện của mẹ, rằng một lúc nào đó M. sẽ thế vào chỗ của mẹ) vào buổichiều, buổi tối bàn tay thoăn thoắt pha những tách cà phê cho đám khách đang ngồi limdim mơ màng, ôn giữ kỷ niệm, thổi phồng nỗi cô đơn. Hai mươi năm, M. đã chịu đựngnhững con người xa lạ đó - những người đến và đi, lúc gật gù tán thưởng, lúc say xỉn quờquạng bước đi trong tiếng nhạc, lúc ồn ã ức hiếp và cả những khuôn mặt thiếu nữ dàu dàuủ dột. Làm thế nào M. có thể chịu đựng được tất cả những điều đó? 3. Đi và đi. Đầu óc rỗng không, kiệt quệ. Không cho phép mình dừng lại. Không đượcdừng lại! Người đàn bà lẩm bẩm. Cuối cùng người đàn bà đã chiến thắng. Họ đã đếnđược nơi cần đến. Có nực cười không khi người đàn bà nghĩ chính mình đã dùng ý chí đểthắng trong cuộc chơi này, và truyền nó đến gã thanh niên đang ngồi phía trước mình? Bình minh, họ lên tới cao nguyên. Buổi sáng trên thành phố lạnh, họ ngồi uống cà phêtrong một quán nhỏ, im lặng nhìn con đường lẩn khuất sương, rồi tiếp tục cuộc hành trìnhbằng việc chạy thêm vài con đường ngoằn ngoèo. Cuối cùng thì cũng tìm thấy nơi cầntìm. Ngôi nhà cũ màu vàng tróc lở nhuộm màu rêu nằm lọt thỏm giữa ngọn đồi. Ngườiđàn bà đi dọc ngôi nhà lạnh tanh, đưa tay khẽ chạm vào lớp đồ đạc đóng bụi. Đã nhiềunăm rồi, không có hơi ấm con người trong ngôi nhà này. Đã nhiều năm rồi, người đàn bàmới trở lại đây. Người đàn bà đến đây lần đầu tiên vào tuần trăng mật, cùng với chồng.Và cũng từ lần đó, người đàn bà biết, nơi này không thuộc về mình, mình sẽ không trở lạinơi này nữa. Nhưng rốt cục, người đàn bà đã trở lại cùng một gã người đàn ông kháckhông phải là chồng mình. Để trấn áp nỗi sợ hãi. Với gã đàn ông người đàn bà đã chọn,mối quan hệ bạn đường giữa khách và chủ xe được thiết lập khá nhanh chóng khi ngườiđàn bà bất chợt thấy dòng rao bán thời gian trên mạng. Một số điện thoại, vài dòng giớithiệu về bản thân. Ba mươi tuổi. Chấp nhận bán thời gian của mình cho bất cứ ai cần nó.Dạng tin tức như thế ...

Tài liệu được xem nhiều: