- Woa, ba ơi, gió mát wá! Một cô bé la lên và chạy lại đu lấy cánh tay ba mình. Đây là lần đầu tiên cô bé đi biển. K bik tại sao, nhưng từ nhỏ nó đã thik biển, nhưng baba nó k rãnh để dẫn nó đi.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Có lẽ là định mệnh Có lẽ là định mệnh- Woa, ba ơi, gió mát wá!Một cô bé la lên và chạy lại đu lấy cánh tay ba mình. Đây là lần đầu tiên cô bé đi biển. K bik tạisao, nhưng từ nhỏ nó đã thik biển, nhưng baba nó k rãnh để dẫn nó đi.Hum nay, công ty ba nó tổchức du lịch Vũng Tàu, nó năn nỉ gãy lưỡi ba nó mới cho nó đi theo.Ba nó nhẹ nhàng xoa đầu và bảo nó:- Phải nghe lời ba đó, cấm chạy nhảy lung tung nghe chưa?- Vâng ạ!Vừa nói xong, nó chạy ngay xuống bờ.(zậy mà nói “vâng” ngọt xớt),baba nó cũng lắc đầu chịuthua.Nó thò 1 chân xuống nước,nhưng chợt rụt lại.- Sao mà lạnh zữ zậy trời? Kiểu này chắc tắm bằng niềm tin wá!- Nó nhìn biển tiếc nuối,nhưngkhi liếc mắt xung quanh, nó mới té ngửa- Hix, sao ngta tắm đông zậy? hok bik lạnh hả trời?Đc thoy, họ tắm đc thì ta sợ wái j,hehe, ta làNhi mừ.( nhỏ này tự xướng dễ sợ)Nghĩ thế, nó nhảy ầm xuống biển, h nó mới thấm thía câu nói “ đừng trách tại sao biển xanh lạimặn?”, nước ngập đầu nó,nước mặn chát, nó chới với, uống cả bụng đầy.Nó cố kiu baba nó,nhưng mừ ba nó đang nc vs mấy ông bạn đồng nghiệp.Nó nghĩ phen này chắc diêm vương kiunó xuống tâm sự thiệt oỳ( nhỏ này tâm sự j vs diêm vương ta?). Nó k thở đc nữa oỳ, cơ thể nóbắt đầu chìm dần xuống, mắt nó mờ dần, nó thấy mẹ nó đang dang tay gọi nó.Nhưng h đây, cơthể nó mềm nhũng, mắt k mở lên đc. Vừa lúc đó, nó nghe thấy 1 âm thanh rất lạ……….“Ầm”1 cánh tay kéo nó zô bờ, đặt nó nằm xuống bờ cát, thằng bé vỗ vào má nó:- Ê, con nhỏ kia, tỉnh lại coi, sao lì wá zậy nè? Đừng có bắt tui dùng cách đó à nha!( cách đó….hehehe, ghê)Nói rồi, thằng bé hít thật sâu, môi chạm vào môi con bé, thổi vào miệng nó. Làm đến lần thứ 3,thì con bé bắt đầu mở mắt,nước trong bụng đc ói ra hết, ho sằng sặc.Cảm thấy đã đỡ, con béquay về phía người vừa cứu mình, thấy 1 thằng bé cũng chạc tuổi mình, đang thở, tay lau mồhôi.- Cậu vừa cứu tôi?- Chẵng lẽ ma. – Thằng bé trả lờiNhớ lại cảnh lúc nãy, hình như nó có cảm giác môi âm ấp, con bé lúng túng.- Cậu… cứu tôi..bằng …cách ..nào? Đừng có ..nói là…….- Hô hấp nhân tạo. Con bé chưa nói hết câu, thằng bé đã ngắt lời.- What? Bộ cậu điên hả? đồ… dê xồm.- Con bé ức chế, nó đang điên vì có kẻ dám cướp first kisscủa mình.- Tôi cho cậu nói lại đó nhỏ, đúng là làm ơn mắc oán, bik trước để cậu die lun roỳ, ai bảo nhảyxuống làm chi? Ngta cứu mà dám ăn nói thế à? Điên khùng!Vừa nói xong, thằng bé bỏ đi. Để lại cho con bé 1 cục tức, đơ mất mấy giây, con bé mới tỉnh,định chạy lại cho thằng bé đó 1 trận( con bé này ghê lắm, mới 13t mà gần đạt đai đen karate oỳ,đứa nào điên chọc zô, thử có zô bệnh viện tĩnh dưỡng hem), nhưng mà baba nó đang kiếm nó.Nó lập tức chạy về phía baba, và lãnh trọn 1 cái cốc của baba mình.- Con gái con nứa, chạy đâu nãy h thế? Baba tìm con mệt đứt hơi.- Dạ…con đi dạo thoy ba- nó đâu có gan mà nói baba rằng nó mới thám hiểm địa ngục zìa.- Đi dạo mà ướt hết thế kia à? Mà thoy, lại đây, ba giới thịu con vs tổng giám đốc.Nó bị ba lôi đến trước mặt một người đàn ông trung niên, chắc khoảng ba mươi mấy tuổi, nhưngông ta toát lên vẻ lịch lãm,đôi mắt đen, cương quyết, như nhìn thấy tâm can của người đối diện- Chào ngài tổng giám đốc, đây là con gái của tôi, tên là Thảo Nhi- Baba nó cuối chào người đànông đó.- Cháu chào tổng giám đốc của ba ạ! – Nó cuối đầu.Baba nó cùng và ngài tổng giám đốc có lẽ sock vì cách chào độc đáo của nó, nhưng ông ta nở 1nụ cười thân thiện.- haha, con bé ngoan wá! Cháu năm nay bao nhiu tuổi?- Dạ, năm nay cháu 13t ạ!- ồ, thì ra bằng tuổi con trai ta.Hôm nay, nó cũng đi đó, cháu làm wen vs nó nhé !- Hạo Thiên, con ra đây- Ông ta quay ra sau lưng.Trong khi đó, con bé đang lẩm bẩm “ Hạo Thiên, sao cái tên này wen wá zậy ta? Mình có ngheđâu đó oỳ?”, chưa nhớ ra điều j thì nó bị 1 tiếng nói kéo về thực tại.Chào bạn, mình là Hạo Thiên- Thằng bé giơtay,định bắt tay con bé- À. ờ, chào bạn, mình là Thảo …Nhi- Nó vừa nói xong, ngẩng đầu lên xem thì bật ngửa.- You là….đồ..dê…- Nó chưa kịp nói hết câu, thì đã bị ngắt lời- Xin lỗi, nhưng mà tôi vs cậu chưa gặp nhau bao h đúng k? – Thằng nhóc liếc xéo con bé- À, ừ,- con bé gật đầu, h mà nói ra chuyện lúc nãy, baba nó kill nó là cái chắc, vs lại bị cái thằngđiên đó cướp mất first kiss của chẳng vẻ vang j mà đem ra khoe.- Thưa ba, con có việc đi trước- Thằng bé quay lưng bỏ- Người j đâu, dám bỏ đi ngang xương, ta chưa cho mi bài học thì ta hok phải Thảo Nhi nữa, hừ,cứ đợi đó nhóc con- Nó lẩm bẩm- Con nói j đó Nhi?- Ba nó thấy nó đang chu môi, liền hỏi- Dạ, hok có j, tại con thấy biển đẹp ý mừ- Nó nhăn răng cười tươi.- Ba có việc phải đi vs tổng giám đốc, con ở đây k dc chạy lung tung đó.- Vâng, thưa ba-Lần này có cho vàng nó cũng hem dám bay xuống nước lần nữa.Nó đi lanh quanh, kiếm 1 cồn cát cao,ngồi xuống ngắm biển. Những lúc này nó nhớ mẹ nó, mẹnó mất khi nó mới lên 5t.Lúc bé, bà hay dẫn nó ra biển dạo, nên nó rất thik nơi này.Nó đưa taylau 2 hàng nước mắt.Nó bik rõ nguyên nhân vì sao mẹ nó ra đi ...