Danh mục

Có một thứ gọi là

Số trang: 15      Loại file: pdf      Dung lượng: 1,016.99 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đừng cố gắng gõ cửa và chờ đợi nếu biết rằng cánh cửa ấy sẽ không bao giờ mở ra một lần nữa. Hãy đi tìm cho mình một cánh cửa, mà ở ngưỡng cửa, đôi tay vẫn chưa kịp gõ, thì cửa đã mở ra để đón chào. Thương tặng Đông Nghi, lời cảm ơn gửi đến tình bạn đẹp mà cả hai luôn cùng chia sẻ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Có một thứ gọi là Có một thứ gọi là định mệnhĐừng cố gắng gõ cửa và chờ đợi nếu biết rằng cánh cửa ấy sẽ không bao giờmở ra một lần nữa. Hãy đi tìm cho mình một cánh cửa, mà ở ngưỡng cửa, đôitay vẫn chưa kịp gõ, thì cửa đã mở ra để đón chào. Thương tặng Đông Nghi, lời cảm ơn gửi đến tình bạn đẹp mà cả hai luôn cùng chia sẻ.Khanh.Con bé một mình ở một góc nhỏ nơi quán cà phê Paris Amour quen thuộc. Mọi thứvẫn không thay đổi, ghế mây, bàn gỗ mộc mạc hình tròn với lọ hoa đồng tiền đỏthắm đặt ở giữa. Cạnh khung cửa sổ trắng hình ngũ giác nhìn ra phía thành phố saukhi đèn đường đã lên màu, và một không gian tĩnh lặng trong những bản nhạc Phápnhẹ nhàng từ phía cây dương cầm của quán. Đặt quyển Bí Mật của Hạnh Phúcxuống bàn, bỏ thêm chút bột sữ vào ly Caramel latte của mình, con bé cứ lặng lẽnhìn từng từng hạt bột tan từ từ trong ly cà phê ấm. Cho đến khi hạt cuối cùng tanđi, nó lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài…Nó nhớ cái cảm giác cách đây hơn 1 tháng, khi mà ngồi đối diện nó luôn là sự hiệnhữu của Hải. Người con trai kiên nhẫn nhất trên thế giới mà nó từng được biết.Mỗi cuối tuần, dù bận rộn hay mệt mỏi, anh đều dành thời gian chở nó đến đây, chỉvới lí do đơn thuần rằng “nó-thích-thế. Chẳng để làm gì cả, chỉ là ngồi cùng bànvới nó, để nó không có cảm giác cô đơn vây quanh. Anh chỉ ngồi yên lặng ở đấynhìn nó say sưa đọc quyển sách anh mua tặng. Còn nó thỉnh thoảng lại đặt sáchxuống, háo hức kể cho anh nghe điều gì đó thú vị mà nó vừa đọc được, rồi lại cầmsách lên tiếp tục với thế giới của riêng nó và văn chương chữ nghĩa. Đến khi trờitrở lạnh, anh lại khoác chiếc áo da của mình lên người nó, chở nó vòng quanhtrung tâm quận 1 trước khi trở về nhà.Bây giờ, nó chỉ muốn được quay lại với khoảng thời gian ấy. Như khi đọc cuốnsách này, nó lại muốn hỏi Hải, “Anh nè, anh địa nghĩa hạnh phúc như thế nào?!”Và như thế, nó lại tưởng tượng ra nụ cười của anh khi trả lời: “Là cảm giác của emkhi được ai đó đặc biệt mang đến yêu thương.” Hay khi nó cảm thấy đói một chút,hoặc chỉ đơn giản là bỗng dưng thèm ngọt, con bé lại nhớ tới cái cách anh đứngdậy, bước ra quầy bánh và mang đến cho nó 3 cái macaroon vị dâu tây mà nó thíchnhất. Những buổi tối cuối đông se lạnh thế này, đạp xe về nhà giữa phố xá đôngngười, con bé lại thèm hơi ấm của anh, và mùi hương thoang thoảng trên chiếc áoda anh khoác vào vai.Lúc này đây, điều duy nhất tồn tại trong suy nghĩ của con bé là “Hải”. Nó đang tựhỏi bí mật của hạnh phúc là gì, mà sao mãi nó không thể tìm ra. Nói cách khác,ngay cả định nghĩa của nó về hạnh phúc cũng rất mơ hồ, thì làm sao nó có thể biếtđược mình đã trải qua cảm xúc ấy hay chưa. Nếu như khái niệm của Hải về hạnhphúc là đúng, thì nghĩa là hạnh phúc đã vụt mất tầm tay với của nó mất rồi. Nótừng trải qua một mối tình đầu đẹp như mơ với anh chàng cùng lớp tên Lộc.Nhưng rồi, Lộc sang nước ngoài du học, quen một cô gái ngoại quốc tóc vàng xinhđẹp nào đó và kết thúc tình cảm với Khanh. Đến năm cuối của thời áo trắng đếntrường, nó trở thành bạn gái của anh chàng điển trai tên Hoàng trong đội bóng rổcủa trường. Chưa đầy một năm, Hoàng không còn là bạn trai của Khanh nữa, chỉ vìanh ta mê tin dị đoan và cho rằng cả hai không hợp tuổi nhau. Sau 2 lần đổ vỡ, tấtcả những tin yêu còn sót lại, Khanh trao trọn vẹn cho Hải. Chỉ để một năm sau, anhgặp con bé và nói vỏn vẹn rằng: “Anh cảm thấy chán, mình chia tay đi.Con bé không níu kéo, nước mắt chẳng rơi, cũng không hỏi thêm lí do. Nó chẳngmuốn chạy theo anh làm gì, cái gì không phải của mình, thì sẽ tự khắc từ bỏ mìnhđể tìm đến nơi mà nó thuộc về. Nó chẳng việc vì phải khóc, chỉ cảm thấy thất vọngvề bản thân mình, rằng đã lựa chọn nhầm người mà trao yêu thương, đặt tin tưởng.Nó chẳng cần biết tại sao anh chán chê đến mức chia tay, vì nó biết mình cũng chỉlà một cô gái tầm thường, so với những cô gái sành điệu ngoài kia khiến anh chếtmê, chết mệt. Ngày hôm đó, và cả ngày hôm nay nữa, con bé chỉ nhìn dòng ngườitấp nập giữa lòng thành phố, và thầm nhủ lòng mình…“Ngoài kia, sẽ có một người dành cho mình. Dù cho giữa vòng quay bộn bề nhữnglo toan trong cuộc sống, vẫn sẽ tìm đến bên mình, gửi trao mình niềm hạnh phúcan lành nhất. Mình tin mà…”Hưng.Thằng nhỏ bước ra khỏi cổng trường Đại Học, ngoảnh mặt lại nhìn về phía câyphượng vĩ nơi góc sân trường. Sao nó cứ phải nuôi trong mình một niềm hi vọngthế hã?! Khi mà trong thâm tâm nó biết rõ người mà nó đang chờ đợi sẽ không baogiờ đợi chờ nó nữa. Nó biết là thế đó, nhưng vẫn không bỏ được cái thói quen đãthực hiện hơn 2 năm nay. Mỗi khi tan học, nó đều chạy nhanh xuống canteen, muahai que thịt nướng nóng hổi mang đến băng ghế đá ở gốc cây phượng ấy. Nhữngngày nắng nóng, nó sẽ mua thêm một ly sữa đậu nành thơm nồng hương lá dứa.Thỉnh thoảng, nó lại cầm chiếc harmonica cũ kĩ để ngân nga đệm nhạc cho nhữ ...

Tài liệu được xem nhiều: