Danh mục

Cổ tích: Chuyện kể của người tu sĩ khổ hạnh thứ hai, con vua

Số trang: 14      Loại file: pdf      Dung lượng: 199.34 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

“Thưa bà – Anh nói – Tuân theo lệnh của bà và để cho bà rõ vì nguyên cớ lạ lùng nào mà tôi lại bị chột mắt phải, tôi phải kể lại toàn bộ câu chuyện của đời tôi. Tôi chỉ vừa qua tuổi ấu thơ mà phụ vương cha tôi, xin bà biết cho, tôi vốn là một hoàng tử, nhận thấy tôi khá thông minh nên chẳng hề tiếc công sức để giáo dục rèn luyện tôi. Tất cả những người thông thạo trong lĩnh vực khoa học và nghệ thuật trong toàn đất nước đều được...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cổ tích: Chuyện kể của người tu sĩ khổ hạnh thứ hai, con vua Chuyện kể của người tu sĩ khổ hạnh thứ hai, con vua“Thưa bà – Anh nói – Tuân theo lệnh của bà và để cho bà rõ vì nguyên cớ lạ lùngnào mà tôi lại bị chột mắt phải, tôi phải kể lại toàn bộ câu chuyện của đời tôi. Tôichỉ vừa qua tuổi ấu thơ mà phụ vương cha tôi, xin bà biết cho, tôi vốn là một hoàngtử, nhận thấy tôi khá thông minh nên chẳng hề tiếc công sức để giáo dục rèn luyệntôi. Tất cả những người thông thạo trong lĩnh vực khoa học và nghệ thuật trongtoàn đất nước đều được triệu đến để huấn luyện cho tôi.Chưa thật đọc thông viết thạo mà tôi đã thuộc lòng toàn bộ kinh Coran, cuốn sáchtuyệt diệu chứa đựng các cơ sở nền tảng giáo huấn và quy tắc của tôn giáo chúngta. Và để được giáo dục thật sâu sắc, tôi đọc những tác phẩm của các tác giả đượchoan nghênh nhất đã làm sáng tỏ thêm thánh kinh bằng những lời bình luận của họ.Thêm vào việc đọc đó, tôi học hỏi tất cả những lời truyền miệng của đấng tiên tricủa chúng ta do những vĩ nhân cùng thời đại thu lượm được. Tất cả những gì liênquan tới đạo giáo của chúng ta, tôi đều để công nghiên cứu: tôi đặc biệt đi sâu vàomôn lịch sử, văn học nghệ thuật, đọc thơ và làm thơ. Tôi say mê môn địa lý, khoabiên niên sử, khoa ngôn ngữ học tuy nhiên cũng không lơ là xem nhẹ những bài tậpvõ nghệ mà một hoàng tử cần phải hiểu biết. Nhưng một môn mà tôi vô cùng yêuthích do đó mà đạt được thành công hơn cả là hoàn thiện các từ ngữ của tiếng ẢRập chúng ta. Tôi đạt nhiều tiến bộ trong lĩnh vực này nên đã vượt tất cả nhữngvăn nhân bậc thầy trong toàn vương quốc đã từng gặt hái được danh tiếng lẫy lừng.Sự nổi tiếng mang lại cho tôi nhiều vinh dự hơn cả phần tôi xứng đáng đượchưởng. Sự nổi tiếng đó không những được truyền bá ở trong nước mà lan sang tớicả triều đình Ấn Độ mà vị hoàng đế hùng mạnh ở đây, muốn được tận mắt mìnhthấy, đã cử một sứ thần với nhiều tặng vật quí tới yết kiến phụ vương cha tôi để xinphép cho tôi được đi tới triều đình của người. Phụ vương tôi rất hài lòng với sứ bộnày vì nhiều lẽ. Ông thấy rằng không gì phù hợp hơn một hoàng tử ở tuổi tôi làđược đi du ngoạn tới các triều đình nước ngoài, hơn nữa ông cũng rất mong muốngây dựng tình hữu nghị với hoàng đế Ấn Độ. Như vậy là tôi đi cùng với sứ thầnnhưng với rất ít hành lý vì đường xa và trên đường đi còn có nhiều khó khăn trởngại.Đã một tháng rong ruổi, rồi một hôm chúng tôi chợt phát hiện thấy đằng xa mộtđám mây bụi lớn và dưới đám bụi đó là năm mươi kỵ sĩ vũ trang đầy mình. Đó lànhững tên cướp đang phi ngựa nước đại nhằm phía chúng tôi đi tới…”.Scheherazade kể tới đây, thấy trời hé sáng liền báo cho hoàng đế hay. Ông bènđứng lên. Nhưng vì muốn biết những gì sẽ xảy ra giữa năm mươi tên cướp và sứthần Ấn Độ, vị hoàng đế này đành phải kiên nhẫn chờ đến đêm sau. oOoHầu như trời đã sáng khi Dinarzade thức giấc vào hôm sau.- Chị thân yêu của em – Nàng gọi hoàng hậu – Nếu chị không ngủ nữa thì kể nốtcho em nghe chuyện của tu sĩ thứ hai đi.Scheherazade kể tiếp như sau:“Thưa bà – Tu sĩ nói tiếp với Zobéide – Vì chúng tôi chỉ có mười con ngựa chởhành lý và những tặng vật của cha tôi để dâng lên hoàng đế Ấn Độ, và chúng tôi lạicó rất ít người, vậy nên bọn cướp kia chẳng ngần ngại gì mà không xông đến.Không thể lấy sức mà đối phó với chúng được, chúng tôi bảo chúng, đây là đoànsứ bộ của hoàng đế Ấn Độ, hy vọng vì kính nể Người mà chúng để chúng tôi yên.Nhưng bọn cướp đáp lại một cách hỗn xược: “Vì sao các ngươi lại muốn chúng takính trọng hoảng đế chủ ngươi? Chúng ta chẳng phải thần dân của ông ta và cũngchẳng trú ngự trên đất đai của ông ta kia mà”. Nói xong chúng bao vây và tấn côngchúng tôi. Tôi chống cự lại hết sức mình, nhưng cảm thấy đã bị thương và nhìnthấy sứ thần, người của ông và của tôi đều đã bị đánh ngã lăn xuống đất, tôi lợidụng sức tàn của con ngựa cũng đã bị thương nặng, nhảy lên và phóng ra xa bọnchúng. Tôi thúc ngựa chạy bừa chừng nào nó còn mang nổi tôi, nhưng bất thần nókhuỵu xuống, chết thẳng cẳng vì quá sức và vì mất máu nhiều. Tôi rút chân ra khỏibàn đạp mau chóng và không thấy tên cướp nào đuổi theo, chắc là chúng còn chúiđầu vào các thứ cướp được để chia chác”.Kể tới đây, Scheherazade thấy trời đã sáng, buộc phải dừng lại.- Ôi! Chị của em – Dinarzade nói – Chị không còn thời gian để kể tiếp nữa rồi.Chán quá đi mất.- Nếu hôm nay em không lười mà ngủ quên thì chị đã kể được nhiều hơn rồi –Hoàng hậu bảo.- Vậy thì, đêm mai em sẽ dậy sớm hơn – Dinarzade nói – Mong là chị sẽ đền bù lạiđể thoả mãn hiếu kỳ của hoàng đế mà vì em Người đã chịu thiệt thòi.Schahriar không nói gì và đứng lên đi làm nhiệm vụ hàng ngày của mình. oOoDinarzade không quên gọi hoàng hậu sớm hơn hôm trước.- Chị thân yêu – Nàng nói – Nếu chị đã thức thì xin chị kể tiếp chuyện về tu sĩ thứhai đi chị.- Chị đồng ý – Scheherazade đáp, và ngay lúc đó nàng kể tiếp như sau:“- Thế là, t ...

Tài liệu được xem nhiều: